Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 569: Kiếm Khách Áo Xám 2

"Phập!"
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Đừng nói là người, cho dù có là gấu đen, hỗ dữ cũng không thể chịu nổi một chùy này, cho dù khắp người trong người đều làm bằng sát, cũng bị đánh thành một cái hố.
Đạo sĩ đào mộ lập tức ngã xuống, không thấy nhúc nhích.
Kiếm khách dường như cũng đồng thời lao tới.
Thanh trường kiếm trong tay hắn ngập tràn sương lạnh, một kiếm đâm giống, nhưng không giống đâm vào da thịt, mà giống như đâm vào khối gỗ.
Dưới ánh sao, hắn khom người nhìn xuống, ở đây nào có người?
Chỉ là một con rối gỗ hình người mà thôi, nó mặc một chiếc đạo bào rộng thùng thình, trên người dán không ít lá bùa, phần eo bị một chiếc chuỳ đập nát.
Phía sau lưng có tiếng bước chân truyền tới.
"Tiên sinh."
Kiếm khách lập tức quay đầu lại.
Liền thấy Tống Du vẫy tay một cái, một lá bùa tự động bay tới rơi vào trong tay hắn. Tống Du vừa cúi đầu quan sát, vừa không chút suy nghĩ mở miệng.
"Người nọ rất cảnh giác, người tới chỉ là người giả."
"Hèn gì hắn lại bình tĩnh như vậy..."
Kiếm khách gật đầu.
"Tiên sinh đã sớm biết rồi ư?"
"Tại hạ cũng tinh thông đạo này."
"Chân thân có lẽ cách nơi này không xa nhì?"
"Túc hạ cũng rất hiểu biết."
"Thư mỗ liền đi tìm hắn!"
Tuyệt thế kiếm khách, vô cùng gan góc, cả người đều là phong phạm hiệp khách giang hồ, bây giờ, hắn định cầm kiếm dò dẫm trong đêm đi tìm người.
"Điều này không cần thiết."
Tống Du gọi lại, hắn cầm lấy lá bùa, vẫn tiếp tục vừa quan sát vừa nói chuyện.
"Rừng núi trùng điệp, đêm tối lại khó thấy đường, đi tìm cũng quá phiền phức. Huống gì trong thôn còn có việc khác, nhất thời cũng không cần phải gấp."
"Vậy..."
"Vừa hay sau này cũng không biết nên đi đâu, hai ngày sau sẽ đi tìm hắn."
Tống Du nói.
"Nhân tiện xem thử hắn thật sự có truyền thừa hay là thuận miệng nói như vậy, nếu có truyền thừa vậy thì là truyền thừa gì."
"Được!"
Kiếm khách gật đầu, cắm thanh bảo kiếm xuống đất, sau đó cầm cây xẻng sắt ở bên cạnh lên. ...
"Người này thực sự rất có bản lĩnh."
Thư Nhất Phàm đem thi thể người cháu mới mất của Đinh gia đặt lại vào trong quan tài, sau đó lấp lại phần mộ như trước, xong xuôi mới quăng xẻng đi.
"Đúng vậy"
Tống Du nghe chừng cũng rất tán thành lời nói của hắn.
Để ý biểu hiện của vị này trong buổi tối ngày hôm nay, ít nhất cũng hiểu được vài loại pháp thuật, thậm chí còn có thể hệ thống thành một loại phép thuật cụ thể. Có tiến có lùi, có công có thủ, người như vậy ở trong giang hồ kỳ nhân dị sĩ số lượng không nhiều... người trong giới giang hồ thường sẽ có những loại đao pháp giống nhau, chỉ vậy thôi cũng đã được xưng là kỳ nhân dị sĩ, thậm chí còn có thể dựa vào đó để kiếm chút danh tiếng trên giới giang hồ, muốn học được vài thứ cũng không dễ dàng.
Cho nên Tống Du mới không đuổi theo hắn. , định rằng qua vài ngày liền đi bái phỏng, nhìn xem hắn có thật sự là truyền nhân hay không.
Lúc này, Tống Du đưa tuỳ ý một ngón tay lên.
"Phừng!"
Vốn dĩ là muốn thiêu rụi phần hình nhân cây cỏ của tiểu nương tử của Tào gia, trong phút chốc tất cả biến thành đống tro tàn.
Lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn.
"Phừng!"
Một âm thanh nữa lại vang lên, con quạ đen cũng tự bốc cháy.
Tam Hoa nương nương đang ngồi bên cạnh hắn chăm chú quan sát, ánh mắt vô cùng nghi hoặc, có lúc lại kề sát vào quạ đen nhìn lên nhìn xuống, cẩn thận quan sát, hít mũi, ngửi đi ngửi lại, lúc này cô mới nhìn về phía Tống Du:
"Người vừa rồi là ai vậy?"
"Là người xấu."
"Tam Hoa nương nương cũng biết đó là người xấu."
"Tam Hoa nương nương quả nhiên rất thông minh."
"Thế còn con chim sẻ này của ai đây?"
"Chim sẻ này là của kẻ xấu đó."
"Tam Hoa nương nương ta cũng biết chuyện này."
"Tam Hoa quả nhiên rất thông minh."
Tống Du đi tới trước mặt cô, khom lưng ôm lấy cô, nói:
"Vừa rồi may nhờ có Tam Hoa nương nương giúp đỡ."
"..."
Mèo con vặn vẹo cơ thể, điều chỉnh tư thế cho thoải mái.
"Phải rồi."
Hai người một mèo lại quay trở về, mang theo tiểu nương tử của Tào gia, chậm rãi xuống núi, quay trở lại thôn trang.
Ngọn nến đã tắt trước mộ bỗng nhiên lại sáng rực lên.
Lúc này ở phía chân trời xuất hiện một vệt trắng xoá.
Chính là thời khắc nhiều người đang chìm trong cơn mơ.
Tống Du đi ngang qua đại viện của Đinh gia đại viện, dừng bước, quay đầu nhìn một lúc, thổi một hơi về hướng bên trong, lúc này mới quay trở về căn nhà cũ bị bỏ hoang.
Tiểu nương tử của Tào gia đương nhiên vẫn đi cùng họ. ...
Đại viện của Đinh gia sáng sớm vẫn náo nhiệt như trước.
Hầu hết khách khứa và bạn bè tối qua đều không rời đi.
Nhưng không phải vì muốn xem náo nhiệt, mà là vì trong lòng cảm giác có chút thiệt thòi, lại thấy được cảnh tượng Lôi Công tức giận, sấm sét đùng đùng trong đêm, sao dám dễ dàng mà bỏ đi như vậy được?
Họ vừa mong vừa đợi, cuối cùng cũng đợi được vị tiên sinh kia trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận