Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 367: Thủy Quái

"Rầm... !"
Nước trên mặt sông bắn tung toé.
Thanh đao vừa chạm mặt nước, ngay lập tức mặt sông như bị cắt ra. Nàng rõ ràng cảm giác có vật gì đang quấn quanh chân của mình, dù đao của nàng có chém qua nhưng dường như vẫn không hề chạm vào nó.
"Là yêu ma."
Ngô nữ hiệp nói.
Nàng quăng cây đao trở lại bờ, rút con dao đồ tể bên hông ra.
Bách Đồ Đao quả thật có tác dụng khắc chế âm tà, thực chất là do nó đã lấy đi mạng sáng của quá nhiều sinh linh, bản thân dính huyết khí sát khí, âm khí cũng ngưng kết trong đó, dần dần trở nên bất phàm. Trong số đó, dao dùng để giết người có pháp lực mạnh nhất, nếu người giết là cao nhân đắc đạo hoặc cao thủ võ lâm, thậm chí yêu tinh quỷ quái, thì pháp lực như tăng thêm vài phần.
Có điều loại dao như vậy quả thực hiếm có khó tìm.
Nếu số sinh linh chết dưới lưỡi dao đó ít, đồng nghĩa với việc pháp lực của nó cũng không lớn.
Dao đồ tể giết không phải là người, mà lại lấy số lượng sinh linh chết dưới lưỡi dao đó. Mỗi ngày số lượng heo dê bị làm thịt phải lên đến mấy chục con. Trải qua năm tháng, con dao đó cũng có tác dụng khắc chế âm tà, tuy khó trừ hại được quỷ dữ, nhưng giết tiểu quỷ lại khá dễ dàng.
Nhưng loại dao mổ này lại quá ngắn, chiều dài còn chưa tới một thước.
Lúc này, ở dưới nước, thủy quái kia đang cầm lấy cổ chân Ngô nữ hiệp kéo nàng vào khúc sông sâu. Nàng vừa muốn giữ thăng bằng, vừa muốn dùng nhát dao này đi làm nó bị thương. Đúng thật không dễ dàng.
Tống Du ngược lại không chút hoang mang, hắn cầm lấy cây trúc trượng bên người, ném xuống nước, nói:
"Nữ hiệp, hãy nhận lấy cây gậy này, cô có thể dùng gậy đánh nó."
Ngô nữ hiệp cũng không kịp nhìn về phía hắn, tay phải nàng cầm dao bổ chém, tay trái nàng duỗi ra phía sau, bắt được cây trúc trượng. Ngay lập tức, nàng cầm trượng hung hăng đánh vào thuỷ quái.
"Phù!"
Rõ ràng nàng cảm nhận mình đang chọc phải thứ gì đó.
Ngô nữ hiệp dùng hết sức đập một cái.
Dựa vào cảm nhận của phần cánh tay truyền đến, cùng với kinh nghiệm chiến đấu trong giang hồ nhiều năm của mình, nàng cảm giác có lẽ bản thân đã chọc cây trúc trượng vào thứ kia rồi.
"Phù! Ào..."
Dưới đáy sông lúc này bỗng nhiên như sôi trào, kịch liệt lăn lộn, tựa hồ có một thứ không thấy đang giãy giụa, khiến cho bọt nước văng khắp nơi, bọt nước nổi lên ùng ục.
Kỳ lạ thật, rõ ràng trúc trượng này không có lưỡi, đầu lại không hề nhọn, thậm chí vì được chống nhiều năm nên phần đáy đã bị mài phẳng, vậy làm sao có thể dễ dàng đâm vào nó được.
Chẳng lẽ thuỷ quái kia từ đậu phụ mà thành ư?
Hay do nó đã đâm vào đâu đó rồi?
Ngô nữ hiệp không kịp phát huy trí tưởng tượng, liền cảm giác nó muốn chạy thoát, nàng cắn răng một cái, dùng sức đâm mạnh vào nó.
Nước sông bên trong bọt nước càng bắn tung tóe, tựa hồ con thuỷ quái kia đang liều mạng giãy giụa, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng rít chói tai, cảm giác cánh tay của nàng nhẹ nhõm hơn nhiều, giống như đã đâm xuyên qua nó.
"Bùm."
Mặt nước như nổ tung, như thể con thuỷ quái kia đang thở hắt ra, mặt sông xuất hiện một bong bóng lớn, nổi lên trên mặt nước.
Bong bóng nước kia nổ tung, mùi tanh bên trong xộc ra.
Ngô nữ hiệp rút gậy trúc trượng ra, vẻ mặt sững sờ, nàng nhìn trước ngó sau, trong lòng không yên tâm bèn tiến đến bốn góc sông đâm vài cái. Nàng không thấy có gì nữa, đợi đến khi bọt nước ngừng lại, lòng sông cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Ngô nữ hiệp hơi cau mày, chậm rãi bơi về phía bờ sông, nàng có cảm giác thủy quái kia có khả năng đã chết rồi, nhưng nàng vẫn không dám tin.
"Nó chạy rồi ư?"
"Nó chết rồi."
Vị đạo sĩ đang ngồi xếp bằng trên bờ sông, nhỏ giọng nói,
"Nữ hiệp toàn thân đều là thần lực, huống hồ đây chỉ là một tiểu quỷ, làm sao sống sót nổi dưới gậy của nữ hiệp."
"Chuyện này..."
Ngô nữ hiệp mở to hai mắt, giơ gậy trúc trong tay lên:
"Đây là pháp khí của ngươi à?"
"Đây là chiếc gậy trúc mà tại hạ dùng khi rời khỏi huyện An Thanh, tại hạ dùng nó để đi bộ."
Tống Du thành thật đáp lại.
"Thế nhưng nó cũng đã đi cùng với tại hạ được thời gian dài rồi, từ đó mà có linh khí. Mặc dù nó không thích hợp để trừ yêu, nhưng để đánh những âm hồn tiểu quỷ lại rất tốt. Chỉ là phải xem ai dùng được nó, vẫn là nữ hiệp lợi hại."
"Nhiễm linh khí?"
Ngô nữ hiệp chớp mắt.
Một cây trúc trượng bình thường dùng khi đi đường, nếu được sử dụng trong thời gian lâu dài, sẽ bị nhiễm linh khí, nó có thể đánh quỷ, mà lại đánh được nhẹ nhàng như vậy? Câu chuyện này quả thật nàng chỉ nghe qua được trong câu chuyện thần tiên mà thôi.
Đã sớm biết đạo sĩ này lợi hại, nhưng nàng không ngờ rằng, hắn lại đạt được đến trình độ cao siêu như vậy.
Không để nàng suy nghĩ nhiều, có tiếng động phát ra từ phía trong rừng.
"Ai?"
Ngô nữ hiệp vội vàng quay đầu nhìn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận