Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 492: Câu Hỏi Quan Trọng Nhất

Lúc này đạo nhân mới trả lời:
"Nhưng mà, từ trước đến giờ cũng không có ai tìm kiếm sự trường sinh, ý tưởng này dần được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Mỗi thế hệ sau lại được nuôi dưỡng trong bàn tay thế hệ trước mà trưởng thành. Nếu đã như vậy, ý tưởng này được truyền lại."
"Thế nhưng chưa từng có ngoại lệ sao?"
"Tất nhiên có một số người mang chấp niệm trường sinh sâu nặng hơn, và thậm chí một vài người còn thực sự theo đuổi nó, nhưng sau đó cũng lựa chọn từ bỏ."
"Hả?"
Nữ tử có vẻ rất hứng thú với chuyện này, nàng chăm chú nhìn hắn:
"Điều gì có thể khiến người ta từ bỏ trường sinh nhỉ?"
Đây cũng là câu hỏi quan trọng nhất. ...
Vào thời kỳ thượng cổ, nhân tính chưa thịnh vượng, yêu ma quỷ quái hoành hành ngang ngược hơn bây giờ rất nhiều, ngay cả thế giới của thần linh cũng hỗn loạn không kém, có đại thần và tiểu thần thì đương nhiên cũng có cả thần tốt và thần xấu và đủ loại thần lộn xộn khác, không thiếu gì cả.
Điều thú vị là khi nhân loại chưa thịnh vượng, những tu sĩ nhân đạo lại lợi hại hơn bây giờ rất nhiều. Trên thế gian không thiếu những cao nhân phi thường, những người thường sống ẩn dật trong núi sâu hoặc đi khắp nhân gian, theo đuổi tiên đạo trường sinh bằng nhiều cách khác nhau. Đó là một thời kỳ hỗn loạn. Không chỉ các vương triều nơi nhân gian rối loạn, mà cả yêu ma quỷ quái và các vị thần từ bốn phương, mọi thứ dường như đang chờ thời gian lắng xuống và hạ nhiệt, xác lập lại trật tự ổn định cho thế gian. Quả nhiên đây cũng là cách mà thiên đạo được hình thành và phát triển.
Những yêu ma vô song năm đó từng gieo rắc tai hoạ cho nhân gian và thường xuyên nuốt chửng người dân của cả một thành, giờ đây ngay cả tro tàn cũng không còn. Những vị thần linh nguyên thủy năm đó được dân chúng thượng cổ tôn kính giờ đã biến mất, một số vẫn có thể được lưu truyền lại như những nhân vật trong thần thoại cổ xưa, nhưng hầu hết trong số họ đã biến mất khỏi những vách đá và phiến đá.
Vậy còn những tu sĩ theo đuổi tiên đạo trường sinh hồi đó thì sao?
Theo Phục Long Quan, lúc đó có người thành tiên và cũng có người đạt được trường sinh, được xứng danh bất tử bất diệt, nhưng suy cho cùng chỉ là ở thời điểm đó mà thôi. Một khi thiên đạo thay đổi, cái gọi là bất tử bất diệt chẳng là gì cả, nếu đáng chết thì phải chết, đáng bị tiêu diệt cũng phải chết. Đó là ý chí của thế giới và là cơ chế nhằm khống chế hướng đi của thế giới. Cho nên không một ai có thể vi phạm nó. Phục Long Quan chưa bao giờ có ghi chép rõ ràng về những "ý tưởng" của thiên đạo, nhưng mỗi một đời truyền nhân sẽ dần dần nhận ra điều này sớm hay muộn tùy theo sự hiểu biết, tu vi và sự tập trung của bản thân vào vấn đề nào đó.
Tại sao Phục Long Quan có thể lưu truyền lại? Có thể không mong cầu trường sinh không phải là nguyên nhân quan trọng nhưng nhất định phải là điều kiện cơ bản nhất.
Năm đó trên thế gian có rất nhiều con đường cầu trường sinh, đủ mọi cách, trăm hoa đua nhau nở rộ, nhưng bây giờ thiên đạo đã có lựa chọn của riêng mình, những con đường này không còn khả thi nữa.
Có ai sống sót từ lúc đó đến giờ không? Có lẽ có, có lẽ không. Đạo nhân chưa bao giờ nhìn thấy người nọ. Liệu có con đường nào khác dẫn đến sự trường sinh còn sót lại trên thế gian không? Có lẽ thực sự có một vài con đường mà người xưa chưa bao giờ khám phá và cũng chưa từng sử dụng qua, có lẽ Phục Long Quan có thể tìm ra được. Nhưng chưa kể đến khó khăn chồng chất liên tục, thứ hai, cho dù tìm kiếm thành công cũng không có gì đảm bảo nó sẽ tồn tại lâu dài; thứ ba, chỉ cần một thế hệ truyền nhân dấn thân vào con đường này thì truyền thừa của Phục Long Quan cũng sẽ chấm dứt theo thế hệ này luôn.
Phục Long Quan được truyền từ đời này sang đời khác, bất kể tình cảm ra sao, bản thân quyền truyền thừa cũng có sức nặng, đặc biệt đối với những người có đạo đức, nó có lực ràng buộc rất lớn. Nó đã được truyền qua rất nhiều thế hệ, và mỗi một thế hệ trôi qua, sức nặng lại càng nặng nề hơn, từ đó dẫn đến việc quyết định cắt đứt nó trên tay mình càng trở nên khó khăn hơn.
Đạo nhân gạt bỏ suy nghĩ trong đầu sang một bên, không nghĩ ngợi nữa, mỉm cười, trong lúc xúc động chỉ buông một câu:
"Trường sinh khó cầu..."
"Đạo nhân không mong cầu sao?"
"Thiên hạ này có bao nhiêu người không muốn chứ?"
"Đúng vậy nhỉ..."
"Chỉ là nếu trường sinh quá khó khăn và buộc phải từ bỏ quá nhiều thì ta thà không mong cầu còn hơn. Chỉ cần sống tốt cuộc đời này thì ta cũng thỏa mãn rồi."
Tống Du cười nói:
"Đây là một bài toán nan giải."
"Đạo trưởng có đại tu vì..."
Hai người uống trà nói chuyện, thỉnh thoảng gảy dây đàn, chiếc thuyền lều chậm rãi lướt trên mặt nước, cắt ngang qua cái bóng phản chiếu ngược của những ngọn núi xanh ở hai bên bờ sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận