Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 547: Khiêm Tốn

"Tại hạ đi về phía Bắc, phải đi tới Hoà Châu trước, sau đó mới đi dọc theo biên giới, mặc dù Túc Hạ đi Quang Châu không cần phải đi qua Hoà Châu, nhưng đi từ Hoà Châu qua cũng không tính là đi đường vòng. Nếu như túc hạ có ý định hộ tống chúng ta một đoạn đường, vậy thì đưa ta tới Hoà Châu trước đã."
"Nghe theo lời của tiên sinh."
Kiếm khách áo xám ôm kiếm nói.
Trong số những người đồng hành lại có thêm một kiếm khách.
Mèo Tam Hoa thường xuyên nhìn chằm chằm kiếm khách.
Nó âm thầm quan sát người lạ.
Tống Du vừa đi vừa nói.
"Ngày đó, sau khi từ biệt ở Hủ Châu, tại hạ cũng thường xuyên nghe được lời đồn về túc hạ, hào hùng lan toả khắp giang hồ."
"Người giang hồ thích nói những chuyện này, thường kể chuyện thành dáng vẻ mà bọn họ yêu thích. Cho du chuyện ban đầu vốn chẳng phải như thế."
Kiếm khách áo xám khiêm tốn nói.
"Lúc rảnh, Thư mỗ cũng tự mình đi tửu lâu, nghe nói thuyết thư tiên sinh có kể chuyện về Thư mỗ, cũng không nhịn được mà đỏ mặt tới mang tai."
"Túc hạ chớ nên khiêm tốn."
Tống Du nói.
"Riêng riêng việc túc hạ gánh vác mối thù diệt môn, còn có thể giữ lại nữ quyền và đứa con trai duy nhất của Lâm gia, cũng đã được xưng là hào kiệt."
"Để lại đứa con trai duy nhất của hắn cũng là bởi vì năm đó Lâm Đức Hải cũng đã giữ lại Thư mỗ, Thư mỗ cũng muốn trả lại cho hắn."
Kiếm khách áo xám lắc đầu, cũng không nói nhiều nữa.
Năm đó, Lâm Đức Hải tự A khỏe mình là thiên hạ đệ nhất đau đai, vô cùng kiêu ngạo, khinh thường viết giết chết con trai nhỏ của nhà kẻ thù, cũng không cho rằng một đứa trẻ như vậy 20 năm sau lại có thể uy hiếp được chính mình. Lúc này, Thư Nhất Phàm há lại không cho rằng bản thân là thiên hạ đệ nhất kiếm? Một anh hùng hào kiệt như hắn có chỗ nào kém với Lâm Đức Hải trước đây?
Nếu như hắn giết chết đứa con trai duy nhất của Lâm Đức Hải, trong mắt của người giang hồ, chẳng phải hắn sẽ thua Lâm Đức Hải ba phần? Nếu như hắn thực sự làm như vậy, hiện tại, những lời đồn trên giang hồ làm gì có danh hiệu thiên hạ đệ nhất kiếm của hắn?
"Còn về nữ quyến của Lâm Đức Hải..."
Kiếm khách áo xám do dự một lát, ánh mắt lấp lánh: "Nói ra cũng nhờ tiên sinh chỉ điểm, nếu không phải như vậy, Thư mỗ không chừng cũng sẽ nhất thời xúc động..."
Tống Du cười không nói chuyện.
Thực ra, người giống như Thư Nhất Phàm, khi đối mặt với một sự lựa chọn lớn, người khác sẽ rất khó gây ra ảnh hưởng gì với hắn, nhiều lắm cũng chỉ có tác dụng nhắc nhở, chứ không thể thuyết phục được hắn.
Tuy nhiên cũng có thể giúp đỡ một phần.
Cho dù sự thật lúc đó thực sự giống như lời Thư Nhất Phàm nói, sở dĩ lúc đó Tống Du có thể thuyết phục được hắn, khiến hắn bỏ qua cho gia quyến của Lâm Đức Hải, chẳng qua cũng chỉ vì bản thân hắn đã có khuynh hướng muốn làm như vậy.
"Nghe nói túc hạ từng một người một kiếm giết chết hơn trăm tên sơn tặc ở Nam Châu?"
"Giang hồ khuếch đại lên, chỉ là mấy chục tên mà thôi."
"Như vậy cũng rất lợi hại."
"Đám sơn tặc kia cực vô cùng hung hăng càn quấy, không chỉ cướp tiền mà còn cướp sắc, đã vậy còn giết người, lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui, quả thực đáng chết."
Kiếm khách áo xám nói.
Lũ sơn tặc kio chỉ là một đám người ô hợp, thực ra nếu bọn chúng cùng nhau vây giết, Thử mỗ cũng chưa chắc có thể dễ dàng chiến thắng. Nếu chúng bắn tên từ xa, có lẽ Thư mỗ cũng sẽ bị thường. Tuy nhiên, bọn chúng không phải hổ báo mà chỉ là một đám chó hoang, chỉ hung ác trước mặt người dân, Thư mỗ cũng chỉ lấy đi tính mạng của 70,80 tên mà thôi. Bọn chúng liền chạy trối chết. Thư mỗ chậm rãi đi theo sau lưng bọn chúng, giết chết chừng 70,80% trong số đó."
"Túc hạ còn biết cả binh pháp."
"Cũng không tính là vậy."
"Không biết túc hạ đi Quang Châu vì chuyện gì?"
"Không giấu tiên sinh, thực ra Thư mỗ vẫn còn một người thân còn sống trên đời, là một người cô đã gả đi. Tuy nhiên, năm xưa, Thư mỗ còn gánh huyết hải thâm thù trên lưng, không biết thành bại ra sao, nên không dám nhận thân. Hiện nay, thù lớn của Thư mỗ đã báo, cũng có tiếng tăm trong giang hồ, nên muốn đi tìm người thân, không nói tới chuyện gì khác, chỉ gặp mặt thôi cũng tốt rồi."
Kiếm khách áo xám nói.
"Cũng không biết gặp rồi sẽ ra sao, chẳng qua nếu không đi gặp, trong lòng vẫn luôn cảm thấy nuối tiếc."
"Sau đí thì sao?"
"Phương Bắc rất hỗn loạn, triều đình không quản nỗi, vừa hay cũng là dịp để người giang hồ lòng mang thiên hạ như ta có thể trổ tài."
"Thì ra là vậy."
Có cố nhân đi cùng cũng là chuyện tốt.
Tống Du và hắn vừa đi vừa trò chuyện, qua con mắt của vị kiếm khách tuyệt thế ấy, bình phẩm về hiệp khí trên giang hồ.
Đoàn người dần dần đi lên đỉnh núi.
Đây là ngọn núi gần Trường Kinh nhất, gần thì có thể nhìn thấy Trường Sơn, xa thì có thể nhìn ra núi Bắc Khẩm, nếu như nhìn lại, cả thành Trường Kinh cũng nằm trong tầm mắt.
Tống Du dừng chân bên cạnh ngôi đình nghỉ chân trên đỉnh núi, nhìn về phía Trường Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận