Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 207: Đó Là Cái Gì

Chợt thấy túi ống trên lưng con ngựa động đậy, chính là mèo tam thể nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, trong lòng hiếu kỳ, cái đầu lập tức chui ra. Qua ánh sáng mờ mịt, ni cô vẫn có thể thấy được đây là một con mèo, cặp mắt kia cực kỳ sắc bén, cái đầu vừa ló ra thì lập tức nhìn vào nàng không chớp mắt.
Lúc này mưa vẫn không giảm, hạt mưa rơi xuống đầu nàng, làm ướt tóc, có khi rơi xuống mắt hoặc từ trên đầu chảy xuống làm nàng không ngừng chớp mắt.
Nhưng cũng không vì vậy mà lùi về.
"Đó là cái gì?"
"Là con mèo đi cùng ta."
"Các ngươi từ đâu đến?"
"Từ Dật Châu đến, đi qua Hử Châu rồi đến đây, dự định là đi tới huyện Nam Hoa nghỉ ngơi một chút, không ngờ trời lại mưa to."
"Ngươi là đạo sĩ?"
"Tại hạ từ nhỏ đã ở trong miếu tu hành."
"Ngươi muốn đến đây trú mưa?"
"Là vì trú mưa mới đến đây."
Ni cô suy nghĩ một lát rồi mới lách mình ra.
"Vậy thì vào đi..."
"Cái này làm sao có thể được?"
"Ngươi không phải kẻ xấu là được rồi."
"Tại hạ hiển nhiên không phải là kẻ xấu."
Tống Du lễ phép cười.
"Chỉ là tại hạ thân là đàn ông, dù sao cũng bất tiện, vẫn là không nên quấy rầy... Nhưng nếu đã gặp được sư phụ, vậy cho ta xin hỏi một câu, từ đây muốn tới trong thành còn phải mất bao lâu? Khi nào trong thành đóng cửa?"
"Không sao, bên ngoài trời đang mưa to, đừng để bị ướt."
Ni cô thấy hắn ôn hòa lễ độ, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều.
"Đến trong thành còn mười dặm nữa, bây giờ sợ không thể vào được."
"Quanh đây còn có chỗ trú mưa nào khác không?"
"Vào đi, vừa lúc có một căn phòng, mưa lớn như vậy cũng không có ai đến."
"..."
Tống Du hơi khó hiểu, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là hơi suy tư, sau đó cung kính hành lễ:
"Vậy thì cho tại hạ vào thắp một nén nhang, nếu mưa nhỏ đi, ta lập tức đi ngay."
Ni cô ừ một tiếng, cũng không nói nhiều.
Tống Du lập tức dẫn ngựa đi vào cửa.
Ni cô đóng cửa sân lại, sau đó chỉ vào một góc của nhà kho:
"Ngựa có thể ở đây, cơn mưa tối nay phỏng chừng sẽ không tạnh, ngươi ở lại đây một đêm, sáng mai hãy rời đi."
Tống Du vốn định từ chối, thì lại nghe thấy âm thanh mơ hồ giữa mưa to của người đàn ông.
Trong viện mưa thật lớn.
Ni cô vì tránh mắc mưa nên đã xắn ống quần lên chạy qua nhà kho, Tống Du thấy vậy đành phải đi theo.
"Sao ngựa của ngươi không có dây thừng?"
"Con ngựa này nghe lời, không cần dây thừng."
"Vậy sao mà buộc?"
"Không cần buộc, để nó ở trong đây, tuyệt đối sẽ không đi loạn."
"Thật hay giả?"
"Những lời này là thật, không dám giả dối."
"..."
Tống Du tháo túi ống từ trên lưng ngựa xuống, con ngựa chỉ ngoan ngoãn đứng đó không nhúc nhích. Ni cô ở bên cạnh nhìn họ, cau mày, vẫn đang lo lắng buổi tối con ngựa sẽ chạy loạn.
"Tại hạ họ Tống tên Du, tự là Mộng Lai, còn chưa thỉnh giáo tên của sư phụ."
"Không nên hỏi."
"Được."
Ni cô dẫn hắn đến một căn phòng nhỏ.
Tống Du vốn chỉ nói hắn sẽ ở trong đại điện thắp nhang trú mưa, nhưng bây giờ hắn không kiên trì nữa, chỉ cung kính nói cảm ơn rồi mang theo túi ống đi vào phòng.
Trận mưa này thật sự quá lớn, bản thân túi ống có khả năng chống thấm nước, nhưng vẫn bị mưa rơi vào, đồ vật bên trong cũng ướt hết rồi. Tống Du lấy chúng ra, dự định xử lý một chút, ngày mai vào thành sẽ tìm một chỗ giặt và phơi nắng. Nhưng khi đang dọn dẹp, ở trong mưa nghe thấy âm thanh đồi trụy ở phòng bên cạnh.
Đúng rồi...
Rất nhiều ni viện ngay cả nam tử vào thắp hương cũng không cho phép, làm sao lại có ni viện nào chủ động cho nam tử ngủ lại? Làm sao một ni viện nhỏ lại có thể có nhà kho để buộc ngựa?
Đây là ni viện, nhưng cũng không phải. ...
"Đùng đùng..."
Ở ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Tống Du mở cửa ra xem, thì ra là vị ni cô ban nãy.
"Sư phụ sao thế?"
"Ngươi ăn cơm tối chưa?"
"Tại hạ không đói, sư phụ không cần lo lắng."
"Trong nồi vẫn còn chút cháo loãng, nếu ngươi không chê ta sẽ múc cho ngươi một bát, ngươi có thể ăn tạm."
"Ta nhận được sự thu lưu tránh trú của sư phụ, đã là vô cùng cảm kích rồi, sao dám làm sư phụ nhọc thêm."
Tống Du cung kính nói.
"Không ngại là tốt rồi."
Ni cô liếc nhìn vào trong phòng, nàng thấy hắn đã lấy quần áo ướt, thảm lông và chăn lông ra trải trên sàn, nàng không có ý giúp đỡ hắn, nên quay người bước vào bóng tối.
Một lát sau, nàng quay lại, một tay nàng cầm một bát gốm lớn, tay kia bưng bát thô nhỏ.
"Ăn xong đặt đó là được."
"Đa tạ sư phụ."
Tống Du vẫn cung kính như cũ, hai tay hắn chắp lại.
Bát lớn chứa đầy cháo, bát tuy lớn nhưng trong suốt đến mức khi cầm lên sẽ rung chuyển. Trong chiếc bát nhỏ dày có một đĩa rau muối, điều khiến hắn cảm thấy mới lạ chính là, thế mà trong bát lại là bông cải muối, chính là từng đám hoa cải níu xuống, trong bóng tối có thể thấy một màu vàng nhạt.
Nghĩ lại đây quả thực là bữa cơm tối nay của họ.
Ánh sáng càng ngày càng tối, Tống Du mò mẫn trong bóng tối mà ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận