Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 549: Cao Nhân Ở Thành Tây

"Tuy nhiên có một chuyện mới lạ phải nói cho công sự nghe."
"Có phải là chuyện sấm sét giữa trời quang ở sườn núi ngoài thành đánh chết hàng trăm người luyện võ trên giang hồ ngày hôm qua?"
Lục công sự cười hỏi.
"Không phải."
"Ồ? Vậy là chuyện gì?"
"Sáng nay, lúc tiểu nhân ra ngoài mua thức ăn, thì gặp người bán trứng muối đang đứng rao hàng trước cửa phủ thái úy trước đây, phủ thái úy cũng mua một ít."
Quản gia nói.
"Tiểu nhân vội vàng gọi người bán hàng lại, lúc mua trứng, tiện miệng hỏi hắn trứng này được làm bằng cách nào, nhưng hắn không chịu nói, tiểu nhân lại hỏi vài câu nữa, hắn cũng chỉ nói một vị cao nhân ở thành tây thấy cuộc sống của hắn khó khăn nên đặc biệt truyền dạy lại cho hắn."
"Cao nhân ở thành tây?"
"Tiểu nhân hỏi thăm tỉ mỉ hơn, chính là vị mà công sự đang nghĩ tới."
Quản gia cười nói.
"Người bán hàng đã cũng đã nghe nói với chuyện ở phủ thái úy, nhưng cũng chỉ viết đại khái giống như dân chúng khác trong thành, hoàn toàn không biết vị đạo sĩ đã trừng trị người trong phủ thái úy rốt cuộc là ai Tiểu nhân nghe thấy cũng cảm thấy mới lạ, bèn nói với hắn, hắn cũng mở lớn mắt, bị dọa cho không nhẹ."
"Vậy cũng thật trùng hợp."
"Chẳng lẽ lại không phải..."
Quản gia kể chuyện thú vị xong bèn đi làm việc của mình.
Chỉ còn lại Lục công sự ngồi ở bên cạnh chiếc bàn, vừa ăn bát cháo thơm ngon, vừa suy nghĩ về chuyện ở thành tây.
Thôi công Thôi Nam Khê đến tìm hắn ngày hôm qua, Thành Hoàng lão gia cũng tới tìm hắn ngày hôm qua, mà vị cao nhân ở thành tây kia hình như cũng rời đi vào hôm qua.
Ngày hôm qua vạn cơn sấm sét ở phía ngoại thành, giống như có thần tiên...
"Ai da..."
Lục công sự sững sờ ngay tại chỗ. ...
Nhìn từ xa những ngọn núi chỉ còn là những mảng đen sì, nối tiếp nhau trùng trùng điệp điệp, mây khói mông lung. Bóng dáng những cây tùng cổ như đang "khom lưng cúi mình", cỏ xanh trên mặt đất như những sợi tơ nhỏ, bị gió thổi nghiêng về một phía.
Hai người một mèo ngồi bên đường, vây quanh một đống lửa.
Họ dùng mấy cây gậy gỗ nhỏ để nhóm lửa, phía trên là lạp xưởng và bánh hấp, đặt ở rìa lửa để hun nướng, mùi thơm và mùi ngấy của dầu mỡ từ lạp xưởng tỏa ra nghi ngút.
Hai con ngựa một đen một đỏ đang yên tĩnh ăn cỏ ở bên cạnh.
"Tiên sinh liệu còn nhớ An Thanh Yến Tiên hay không?"
Kiếm khách vừa nhìn chằm chằm lạp xưởng vừa nói chuyện với vị đạo sĩ.
"Đương nhiên là tại hạ vẫn còn nhớ."
"Thư mỗ ở Trường Kinh nhận được tin tức, nghe nói ngài An Thanh Yến tiên kia ở các quốc gia khác tìm được mấy loại giống tốt, nói là sản lượng còn cao hơn khi so với mấy chục năm trước Hà Tương nhập vào lúa phương đông. Những người dân An Thanh thờ phụng Yến tiên như thần đã có không ít người bắt đầu trồng loại này. Nghe nói triều đình cũng nhận được tin tức, vô cùng coi trọng ngài ấy, nói muốn trồng thử ở An Thanh, hiệu quả tốt thì phải ra sức phổ biến."
Tên kiếm khách áo xám nói tiếp:
"Cũng không biết chuyện này là thật hay giả."
"Sau này mọi người ắt sẽ biết."
"Ta cũng nghe nói quốc sư vì ca ngợi công tích của An Thanh Yến Tiên, đề nghị đặt tên cho giống thực vật đó là Yến Mễ, Yến Khoai và Yến Đậu các loại."
Kiếm khách áo xám lại nở nụ cười:
"Thế rồi lúc này khi dân chúng chỉ dựa vào trồng trọt đã không nuôi sống được bản thân, nếu giống tốt mà Yến Tiên mang tới thật sự có thu hoạch tốt như vậy, đó là công đức vô lượng, nhưng nếu là giả, vậy e rằng dân chúng An Thanh năm nay sẽ chết đói không ít người."
"Việc đó là do Quốc sư đề nghị sao?"
"Nghe nói là có chuyện như vậy."
Tống Du liền lộ ra ý cười.
Không biết là tin đồn hay là cái gì, chỉ là nếu thật sự là quốc sư đề nghị, vậy thì thật sự là tràn đầy thiện ý.
Kiếm khách áo xám lật qua lật lại miếng lạp xưởng và bánh hấp.
Hắn giương mắt liếc một cái người đang ngồi phía đối diện, lại phát hiện vị đạo sĩ và con mèo bên cạnh đang không chớp mắt nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt trong suốt tinh khiết, hệt như năm đó tại nghĩa trang Kinh Trập, nàng ấy rúc ở trong chăn, mắt vẫn nhìn chằm chằm nhìn hắn.
"Chín rồi đấy."
Thư Nhất Phàm lấy lạp xưởng đã chín đem xuống, cái đầu tiên hắn ta đưa cho Tống Du, Tống Du lại đưa cho Tam Hoa nương nương, Thư Nhất Phàm lại lấy ra tiếp cái thứ hai.
Bánh hấp thịt có hơi khô một chút, tuy nhiên cũng không đến nỗi tệ.
Người phiêu bạt trong giang hồ đều ăn cơm rất nhanh gọn. Vị kiếm khách áo xám ăn rất nhanh, cầm lấy túi nước của mình, ngửa đầu uống vài ngụm, thấy túi nước đã trống không, hắn vẫn ngẩng đầu, giơ túi nước lên, chờ giọt nước cuối cùng nhỏ xuống.
"Ta đi lấy nước."
Thuận tiện hắn cũng cầm lấy túi nước của Tống Du.
Bên cạnh có con suối, nước suối trong vắt.
Tên kiếm khách đi rất nhanh, một lát sau hắn đã lấy nước trở về, nhưng mà lúc này, hắn lại phát hiện con mèo bên cạnh người vị đạo sĩ không còn ở đó nữa, ngược lại có thêm một tiểu nữ đồng.
Tiểu nữ đồng mặc xiêm y ba màu, nhìn có vẻ khá nhàm chán, nhưng kỳ thực lại rất hoạt bát. Cô đi tới đi lui không ngừng trước mặt vị đạo sĩ kia, hai chân giống như là không thể uốn cong, mỗi một bước đều phải đem chân nâng lên, đá trên mặt đất đá vụn, lại đem chân thẳng đập xuống, đi ra một hai trượng, lại xoay người đi trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận