Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 652: Tâm Nhãn Có Thể Nhìn Thấy

Không còn nghi ngờ gì nữa, tăng lữ nọ cũng nhìn thấy bọn hắn, tăng lữ dừng bước lại, quan sát đám người một hồi, giống như đang xác nhận bọn hắn là người, không phải yêu quái. Lúc này, hắn vẫn duy trì tư thế hai tay chắp lên ngực, khom người xuống hành lễ.
"A Di Đà Phật."
Tống Du cũng đứng lên đáp lễ, lúc này hắn mới hỏi.
"Tại sao đã khuya rồi mà đại sư phụ còn đi trên đường?"
Ý cười hiện lên trên khuôn mặt mệt mỏi của tăng nhân, hắn kính cẩn đáp trả.
"Chưa đạt được mục đích, chỉ đành phải lên đường."
"Muộn như vậy rồi, còn có thể nhìn rõ đường chăng?"
"Mắt trần không thể nhìn thấy, nhưng tâm nhãn thì có thể nhìn thấy."
"Hay cho câu tâm nhãn có thể nhìn thấy."
Tống Du đáp lại một câu rồi mới nói.
"Không biết đại sư phụ tới từ nơi nào, định đi nơi nào?"
"Đến từ thôn trang phía sau, định đi Hàn Tô."
"Đêm khuya, gió tuyết nặng, đường tới Hàn Tô còn 30 dặm, cho dù đại sư có đi tới cửa thành cũng chỉ sợ không thể vào thành, nếu như không gấp, mời tới đây với chúng ta tạm thời tránh gió tuyết."
"Các vị không sợ bần tăng mang dịch bệnh tới ư?"
"Đại sư sợ ta mang dịch bệnh tới ư?"
"Cung kính không bằng tuân mệnh!"
Cách màn đêm, tăng lữ và Tống Du nhìn nhau cười một tiếng, tăng lữ lại chắp tay trước ngực hành lễ, sau đó mới cất bước đi lại gần.
Hai bên, một người là đạo sĩ, một người là tăng nhân, khẩu âm đều không giống người Hòa Châu. Phía trước chính là Hàn Tô, nơi dịch bệnh nghiêm trọng nhất, nếu như sợ dịch bệnh, sao có thể đi lại trong đêm ở nơi này?
"Đa tạ các vị."
Tăng nhân tìm một chỗ trống ở bên cạnh đống lửa rồi ngồi xuống, nói với bọn hắn.
"Pháp danh của bần tăng là Nhất Độ, vốn là người Ngang Châu, xuất gia ở chùa Thắng Đức, Ngang Châu."
"Tại hạ họ Tống tên Du, người huyện Linh Tuyền, Dật Châu, không có đạo hiệu."
"Thư Nhất Phàm, võ nhân giang hồ."
"Tại hạ Tam Hoa nương nương của miếu Miêu Nhi bên cạnh Phục Long Quan, núi Âm Dương, huyện Linh Tuyền, Dật Châu."
Tiểu nữ đồng mở to đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm tăng nhân, nó cũng học theo giọng điệu của đạo sĩ bên cạnh, số chữ cũng dài hơn nhiều, nói nhiều như vậy trong một hơi quả thực là điều rất khó đối với nó.
"Bần tăng hữu lễ."
Tăng nhân lại nhìn thêm Tam Hoa nương nương vài cái.
"Tam Hoa nương nương vốn là thần linh của miếu Miêu Nhi bên cạnh Kim Dương Đạo ở Dật Châu, có duyên gặp gỡ với tại hạ, nên kết bạn với nhau du lịch thiện hạ, cũng sắp năm năm rồi."
Tống Du giải thích với tăng nhân, sau đó bổ sung thêm một câu.
"Chuyến đi này của chúng ta cũng xuất phát từ Ngang Châu, Trường Kinh, đây là năm đầu tiên tới Hòa Châu."
"Thì ra là như vậy."
Tăng nhân có một gương mặt tròn trịa, hơi mập mạp, trông rất lương thiện, chỉ là giữa lông mày của hắn có vẻ u sầu và mệt mỏi.
"Quả là có duyên, trước khi bần tăng tới Hòa Châu, cũng từng ở tạm trong chùa Thiên Hải vài năm."
"Chùa Thiên Hải?"
"Đạo trưởng từng nghe tới nơi này rồi ư?"
Tăng nhân hỏi.
"Từng tới đó một lần."
Tống Du không khỏi bật cười, nói với tăng nhân.
"Tháp Tích Tự, chùa Thiên Hải."
"Gốc cây kia quả thật thần kỳ."
Tăng nhân cũng lộ ra ý cưới, trong mắt hắn ánh lên hoài niệm, lúc nhìn Tống Du, phảng phất như gặp lại cố nhân, hắn bật cười rồi nói.
"Đạo trưởng tới từ Dật Châu, ngẫm lại ắt hẳn cũng là đi du lịch bốn phương, không biết tới Trường Kinh khi nào, lúc nào thì rời khỏi đó?"
Tống Du không hề gò bó, hắn vừa đốt lửa vừa nói.
"Tới Trường Kinh vào khoảng chừng tháng hai năm Minh Đức thứ tư, tháng giêng năm nay thì rời khỏi đó."
"Vậy thật không trùng hợp."
Tăng lữ chắp tay lên ngực gật đầu nói.
"Bần đạo rời khỏi Trường Kinh đúng vào tháng hai năm Minh Đức thứ tư, trước đó đã từng tạm thời tu hành 5 năm ở chùa Thiên Hải."
"Nên nói là trùng hợp hay không trùng hợp đây?"
"Ha ha, đạo trưởng nói đúng lắm."
Như vậy cũng không khác gì mấy so với Thái thần y.
Không gặp nhau ở Trường Kinh, mà lại gặp nhau ở Quy Quận, Hòa Châu cách Trường Kinh 2000. 3000 dặm, rất khó nói là có duyên hay vô duyên. Chỉ có thể nói lúc đó duyên phận chưa tới, còn bây giờ duyên phận đã tới.
"Tại sao đại sư lại tới nơi này?"
"Những người Phật môn chúng ta có lòng phổ độ toàn bộ chúng sinh thiên hạ, bây giờ phương Bắc hỗn loạn, mặc dù bản lĩnh của bần tăng thấp kém, nhưng cũng nguyện góp chút sức mỏng, cứu tế thời loạn."
Đại sư chắp tay lên ngực nói.
"Vì vậy nên sau khi tu hành tại chùa Thiên Hải, bần đạo liền đi tới Hòa Châu, đúng lúc vừa tới Hòa Châu không bao lâu, liền nghe được tin về đại dịch ở Quy Quận, thế là bần đạo bèn đi tới Quy Quận. Nghe nói dịch bệnh ở Hàn Tô nghiêm trọng nhất, bèn lên đường đi thẳng tới Hàn Tô."
"Thì ra là như vậy."
Tống Du gật đầu.
Thời gian này, những người tu hành mà hắn gặp được, dù là Phật hay Đạo nhìn chung đều giống như vậy. Tuy nhiên, yêu pháp tà thuật bên trong yêu dịch này xuất phát từ đại yêu vương của Tuyết Nguyên. Thông thường, những người tu hành cũng không dễ gì diệt trừ, đa phần cũng càng thêm bất lực với các triệu chứng của dịch bệnh. Cho dù là đạo sĩ thông thạo y thuật cũng không có cách nào. Suốt khoảng thời gian này, Tống Du chỉ gặp được một người biết được pháp thuật kỳ diệu, có thể trị được bệnh, nhưng hắn bận rộn cả hai, ba ngày, nhiều nhất cũng chỉ có thể trị được bệnh cho một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận