Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 728: Kỵ Binh Dưới Trướng

Nếu có Tam Hoa nương nương ở đó thì tốt rồi, bọn hắn có thể đưa tiền cho Tam Hoa nương nương, Tam Hoa nương nương sẽ nhận.
Mèo Tam Hoa suy nghĩ như vậy, biểu cảm của nó vẫn như mọi ngày, chỉ là ánh mắt xoay chuyển, lúc thì liếc sang hai đứa trẻ đang nhìn ngó khắp nơi tìm dáng vẻ con người của Tam Hoa nương nương, lúc thì liếc sang Lâm Thường.
Lâm Thường cũng mang theo chút đồ vật.
"Tiên sinh vẫn phải tiếp tục đi lên phía Bắc, thời tiết sẽ ngày càng lạnh, cũng ngày càng loạn, mặc dù tiên sinh có bản lĩnh cao cường, nhưng việc tiếp tế ven đường cũng khó khăn, nhà chúng ta cũng không có thứ gì tốt để đưa cho tiên sinh, đành đưa cho tiên sinh ít thịt khô và sữa, tất cả đều do nhà chúng ta tự làm, đem lên hội thảo nguyên để bán cũng không bán hết, nếu như tiên sinh đi đường không có gì ăn, có thể dùng chúng để lấp dạ dày."
Mèo Tam Hoa âm thầm quan sát, gương mặt có điều suy nghĩ.
Thông thường đạo sĩ sẽ nhận những thứ này.
Có đôi khi nó cũng cảm thấy kỳ lạ...
Rất nhiều khi nó và đạo sĩ giúp đỡ người khác điều gì đó, người khác sẽ tặng đồ cho hắn, nhưng cũng có lúc, nó và đạo sĩ không giúp đỡ người khác làm gì cả, nhưng vẫn được người khác tặng đồ.
Quả không ngoài dự đoán, đạo sĩ đã nhận lấy.
"Đa tạ túc hạ."
"Tiên sinh phải thật cẩn thận."
"Tối qua nghe túc hạ nói về chuyện của lệnh lang, không biết trước đây lệnh lang là thuộc hạ của vị tướng quân nào. Lúc tại hạ tới biên giới, nếu như gặp được hắn, cũng có thể gửi lời hỏi thăm của túc hạ tới hắn, bảo hắn gửi một bức thư về nhà."
"Trước đây lúc gửi thư về, nó nói nó đang ở Liêu Tân Quan, đại khái là ở giáp ranh giữa Ngôn Châu và Việt Châu, hình như làm kỵ binh dưới trướng của một vị tướng quân họ Ban. Nó họ Lâm tên Hữu, dáng người cao, da đen, trước đây tướng quân nói nó có tài cưỡi ngựa tinh vi, tác chiến dũng mãnh, đề bạt nó lên làm đội trưởng, còn cho nó viết thư cho người nhà."
"Tại hạ đã nhớ."
Dứt lời, Tống Du dừng lại một lát, hắn do dự một lúc, mới uyển chuyển nói.
"Tuy nhiên hiện giờ phương Bắc đại loạn, nghe lúc trước đây lúc người Tái Bắc tiến đánh phía Nam, Trần tướng quân không tọa trấn ở phương Bắc, mấy quan ải ở phía Bắc đều bị thất thủ, rất nhiều quân đội cũng bị xáo trộn, tại hạ cũng không chắc có thể tìm được."
"Đó là điều đương nhiên."
"Chỉ mong mọi chuyện đều may mắn."
"Mượn lời may mắn này của tiên sinh."
Mặc dù trong miệng nói giấc mơ không thể hiện được điều gì, nhưng thực tế trong lòng Tống Du hiểu rõ, khả năng trưởng tử của Lâm gia đã tử vong rất cao.
Hai ngày trước Lâm mẫu đã nằm mơ chứng tỏ quỷ hồn của hắn đã tới Phong Châu.
Bây giờ, phương Bắc có Trần tướng quân tọa trấn, cho dù có loạn lạc cũng tốt hơn mười mấy năm trước nhiều lần, từ việc lúc trước trưởng tử Lâm gia có thể gửi thư từ biên cảnh về là có thể nhìn ra được được điều này. Huống chi người Tái Bắc cũng không hề thành công đánh xuống phía Nam, nên cũng sẽ không xuất hiện tình huống người đã tử trận nhưng tin tức vẫn chưa truyền tới gia đình như mấy chục năm trước.
Có lẽ sau khi từ hội thảo nguyên trở về, bọn hắn sẽ nhận được tin tức.
Chẳng qua là bởi vì, thứ nhất, hắn vẫn chưa nắm chắc tuyệt đối nên không thể dễ dàng nói ra những điều này được, thứ hai hiện tại đang là lễ hội thảo nguyên. Thời điểm này với người phương Bắc cũng giống như Tết của người phương Nam, quả thực không tiện nói. Vì vậy Tống Du chỉ đành ám chỉ mơ hồ đôi chút, mong bọn hắn có thể chuẩn bị sẵn.
Tam Hoa nương nương âm thầm quan sát, ánh mắt lấp lánh.
Lâm Nhạc và muội muội hắn vẫn đang tìm kiếm khắp nơi.
Chỉ nghe Lâm Thường giống như bỗng nhiên nghĩ ra.
"Đúng rồi, Tam Hoa nương nương ở bên cạnh đạo sĩ đâu, tại sao lại không thấy nó đâu nữa?"
Mèo Tam Hoa vội vàng dựng lỗ tai lên.
Đạo sĩ chỉ cười không nói gì, chắp tay với bọn hắn.
"Chúng ta cáo từ tại đây thôi, đa ta các vị đã đưa tiễn, thiên hạ rộng lớn, có duyên ắt sẽ gặp lại."
"Tiên sinh đi thong thả."
Đạo sĩ nhấc bước rời đi, con ngựa cũng đi theo.
Túi ống và hà bao cũng lắc lư theo.
Trước ánh mắt của mọi người, lúc này mèo Tam Hoa mới duỗi một chân ra khỏi hà bao, vẫy chân với đám người.
Mấy người nhìn thấy cảnh này đều sững sờ một lúc.
Giống như có chút ngoài ý muốn, cũng giống như không hề ngạc nhiên. ...
Một người một ngựa đi men theo sườn núi quanh co, bằng phẳng chậm rãi mà đi, đi từ đỉnh núi này tới đỉnh núi khác. Lúc này, mèo Tam Hoa mới nhảy ra, đi ở trên mặt đất, thỉnh thoảng nó dừng lại, ngoảnh đầu nhìn ra phía sau.
"Tam Hoa nương nương đang nhìn gì thế?"
"Ồ..."
Mèo Tam Hoa nhìn hắn một cái, lại quay đầu nhìn phía sau một cái, lúc này nó mới nói.
"Đạo sĩ, ông nói xem, chúng ta có trở lại nơi này nữa không?"
"Có lẽ là không, cho dù có trở lại, cũng rất khó gặp lại bọn hắn lần nữa."
Tống Du mỉm cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận