Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 291: Vui Mừng Quá Không Ngủ Được

Chương 291: Vui Mừng Quá Không Ngủ Được
Ngoài cửa có một vị đạo nhân trẻ tuổi đang đứng cười mỉm, nhìn về phía bọn họ hành lễ nói:
"Tại hạ là người hôm qua đưa mèo đến đây để bắt chuột, không biết đêm qua Tam Hoa nương nương nhà ta đã bắt được mấy con?"
"Mau mời hắn vào nhà!"
"Chủ nhân nhà ta mời ngươi vào nhà!"
"Đa tạ..."
Tống Du đi theo hắn vào trong cổng chính.
Trong viện có một đám người đang tụ tập lại.
Người hầu đi mở cửa cho hắn vội vàng giới thiệu, người đang đứng đầu là chủ nhân của dinh thự này, Công Bộ Lưu lang trung.
Lưu lang trung nhìn hắn, hai mắt tỏa sáng:
"Tiên sinh, con mèo này của ngươi đúng là thần kỳ!"
"Đa tạ."
"Không biết tiên sinh có muốn bán mèo hay không?"
"Không bán."
"Một lượng bạc thì sao?"
"Có nhiều hơn cũng không bán."
"Đương kim Hoàng Hậu rất thích mèo, nếu biết được con mèo này thần kỳ như vậy, tất nhiên là rất thích! Nếu tiên sinh chịu đưa qua tay ta hiến cho Hoàng Hậu nương nương, thì chắc chắn có thể thăng chức rất nhanh!"
"Lang trung hiểu lầm rồi, Tam Hoa nương nương chỉ là bạn cùng ở chung với tại hạ, chứ không phải là mèo của tại hạ."
Tống Du hành lễ:
"Nàng là người đồng hành của tại hạ, là bạn bè, chứ không phải là vật nuôi."
"Thì ra là vậy..."
Lưu lang trung lộ ra vẻ tiếc nuối, chắp tay đáp lễ:
"Nếu tiên sinh đã coi mèo như là bạn bè, cũng tỏ rõ tâm tư tao nhã, lão phu làm như thế quả là đã mạo phạm rồi."
"Xin hỏi Tam Hoa nương nương nhà ta đã bắt được mấy con chuột?"
"Đếm xong chưa?"
Lão giả quay đầu lại hỏi quản gia.
"Đếm xong rồi!"
Quản gia khiếp sợ đáp:
"Bốn mươi sáu con, còn nhiều hơn là chúng ta nghĩ!"
Trong nhà lại vang lên kinh ngạc.
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, thảo luận đêm qua có động tĩnh lớn như thế nào, nghe thấy đám chuột kêu thảm thiết ra sao, lão giả cũng luôn miệng khen ngợi Tam Hoa nương nương không dứt.
Tống Du không để ý lắm, chỉ nhìn về phía mèo con rõ ràng đang đầy mặt kiêu ngạo, lại giả bộ tùy ý liếm móng vuốt.
Thấy nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ theo. ...
Về đến nhà, hắn nhìn thấy hai lá bùa trên bàn đã biến mất, ngược lại xuất hiện thêm một tờ giấy viết mấy chữ.
Tống Du cầm lên đọc: xin vâng lệnh tiên.
"..."
Tống Du lắc đầu, nếu chính hắn cũng có thể xưng là tiên, thì chức tiên xem ra bình thường.
Sau đó hắn lại lấy ra nửa túi tiền, nói với mèo Tam Hoa đã nhảy lên trường kỷ ngồi:
"Chúc mừng Tam Hoa nương nương, đơn hàng đầu tiên làm được đã có thể kiếm được số tiền ngang bằng với mấy ngày công của ta rồi."
"Là được bao nhiêu tiền?"
"Tam Hoa nương nương bắt được bốn mươi sáu con chuột, quản gia hứa rằng mỗi con tính mười văn tiền, có điều vị lang trung kia nói Tam Hoa nương nương anh dũng thần thông, giúp hắn rất nhiều, cho nên tặng thêm cho chúng ta một chút, được năm trăm văn tiền."
"Năm trăm là bao nhiêu tiền?"
'..."
Tống Du suy nghĩ xem nên nói như thế nào:
"Phòng ở chỗ này là phòng đắt nhất thiên hạ, chúng ta ở chỗ này một tháng phải trả tiền thuê là một ngàn, năm trăm văn tiền có thể ở được nửa tháng."
"Như vậy là nhiều sao?"
"Đó là rất nhiều."
Mèo Tam Hoa vừa nghe vậy cũng cực kỳ vui vẻ.
Sau đó đạo nhân lại tiếp tục nói:
"Hơn nữa Dương quản gia còn nói, toàn bộ số dinh thự ở chỗ phố kia đều đang có chuột hoành hành, bọn họ sẽ mời Tam Hoa nương nương đi giúp đỡ, xem ra sau này chúng ta phải dựa vào Tam Hoa nương nương mới có thể ở lại trong ' này được."
mèo Tam Hoa nghe thế càng cao hứng hơn.
"Đúng vậy!"
"Xem ra người không thể rời khỏi mèo, càng không thể rời khỏi mèo thần như Tam Hoa nương nương được."
"Đúng thế!"
"Đây là tiền của Tam Hoa nương nương, xin mời Tam Hoa nương nương nhận lấy."
"Dùng để trả tiền phòng ở."
"Vậy ta sẽ đặt cái này ở trong ngăn kéo trước."
"Được!"
"Tam Hoa nương nương đã bận cả đêm rồi, đi nghỉ ngơi sớm chút đi, nói không chừng đêm nay còn phải tiếp tục đi bắt chuột nữa."
"Lần sau ngươi đừng nói là bắt cả đêm là xong!"
"Tam Hoa nương nương mệt sao?"
"Không phải!"
Mèo con ngẩng đầu lên nhìn hắn, biểu tình nghiêm túc:
"Bởi vì bên kia có quá nhiều chuột, mỗi lần có thể bắt được rất nhiều, nhưng một ngày ta chỉ có thể ăn được một hai con, để quá lãng phí, nếu nhiều mấy ngày thì ta có thể ăn thêm mấy ngày."
Con mèo này còn tính chi li vậy.
Tống Du bất đắc dĩ, nghĩ ngợi rồi nói:
"Vậy thì chúng ta chỉ có thể lừa bọn họ, nói là Tam Hoa nương nương phải bắt chuột cả đêm sẽ mệt, muốn kéo dài ra mấy ngày."
"Lừa bọn họ..."
"Đương nhiên là lừa bọn họ."
"Đúng thế!"
Mèo Tam Hoa nhìn thẳng hắn một lúc, đôi mắt từ sáng ngời dần dần trở nên chập choạng, ngáp một cái rồi bò xuống dưới, nhưng mà nó vẫn trợn mắt, lúc thì nhìn chằm chằm vào hắn, lúc thì nhìn đống tiền trên bàn.
Nó rất buồn ngủ, nhưng mà vui mừng quá không ngủ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận