Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 990: Quỷ Thành Có Lệ Quỷ

"Chỉ là cần phải nói với quốc sư..."
"Rửa tai lắng nghe!"
"Mặc dù tại hạ từng thi pháp phong ấn quỷ khí của quỷ thành Ngôn Châu, nhưng âm quỷ bên trong quy thành kia không quá mười nghìn, cho dù có tăng gấp trăm lần cũng không thể so được với nơi này. Âm hồn dã quỷ vốn không nên tồn tại ở nhân gian, huống chi nhiều quỷ như vậy tụ tập ở nhân gian, cho dù tại hạ có dùng toàn lực thi pháp, cũng khó mà phong tỏa lâu dài được."
Đây là lời nói thật lòng.
Đôi khi, trong quỷ thành còn có lệ quỷ, chỉ một con lệ quỷ cũng có thể khiến cho cả tòa trạch viện trở nên u ám, dọa người, lệ quỷ có đạo hành cao còn có thể ảnh hưởng tới hàng xóm láng giềng, thậm chỉ cả con đường giống như bị âm ảnh bao phủ, phàm nhân bình thường chỉ cần tới gần nó đều sẽ trở nên ốm yếu, dễ bệnh, gặp ác mộng. Huống chí ở đây có gần 1 triệu con quỷ, trong đó có không ít con có đạo hạnh cao, điểm tốt duy nhất chính là lệ quỷ, ác quỷ đều đã bị thiêu chết.
Chỉ phong ấn bằng linh lực quả thực rất mong manh, nếu sau đó không có gì bổ sung, cho dù có là Tống Du tới phong ấn, cũng rất dễ dàng mất đi hiệu quả.
Có thể giữ được 3 năm cũng coi là lâu rồi.
"Điều này là đương nhiên."
Quốc sư rõ ràng cũng biết điều này, hắn vội vàng thể hiện lòng cảm thông.
"Trước kia, bần đạo cũng đã nghĩ tới điều này, tuy nhiên hiệu quả của đại trận phong ấn do bần đạo bày ra không được tốt, cũng may quỷ khí lan tỏa không nhanh, ở đây cũng có nhiều khu vực hoang tàn, vắng vẻ, chỉ cần kiềm chế không để nó lan tỏa cho tới khi địa phủ âm gian ngưng tụ là được."
"Quốc sư thiện tâm."
"Không biết phong ấn của đạo hữu có thể giữ được bao lâu."
"Một năm, chỉ giữ được một năm."
Tống Du gật đầu nói, khẽ dừng lại.
"May mà lần này chúng ta xuôi nam, đi qua Nghiêu Châu sẽ tới gần biển, sau khi tới biển sẽ đi du lịch một vòng, sau đó có lẽ sẽ tới lại Phong Châu, ít nhâu cũng sẽ đi qua bên cạnh Phong Châu, đi thêm một chuyến nữa cũng không có gì khó khăn, một năm sau sẽ tới bái phỏng quốc sư."
"Đạo hữu không cần phải gấp gáp như vậy."
Quốc sư cười ha ha nói.
"Có thể phong ấn hoàn toàn một năm là đủ rồi, ngẫm lại, không bao lâu nữa, địa phủ âm gian sẽ có thể hoàn thành, trong một năm ngừng lại này và sự hồi phục của dương gian địa giới sẽ có thể khiến cho tốc độ lan tràn của quỷ khí chậm đi Vài năm, lúc quỷ khí ảnh hưởng tới bách tính Tư Quận, địa phủ âm gian chắc chắn đã được ngưng tụ thành công, điều này chắc chắn không có gì sơ hở."
"Quốc sư không cần phải nhọc lòng an ủi."
Thời hạn sử dụng 3 tới 5 năm, mỗi năm, hắn sẽ tới trùng tu một lần, cũng coi như có lương tâm.
Tống Du chắp tay với quốc sư, vỗ lên con ngựa đi ra ngoài.
"Đạo hữu có trái tim nhân nghĩa."
Vẻ mặt quốc sư tươi cười, đuổi theo phía sau.
Đám người lại đi qua quỷ thành, không biết bao nhiêu quỷ hồn cảm kích công đức của quốc sư hành lễ với hắn, nhìn hắn như nhìn thần linh, số ít kẻ phạm tội phải chịu phạt ở đây thì sợ hắn như sợ thần linh.
Đi qua vách đá chính là thế giới bên ngoài.
Xung quanh Nghiệp Sơn bị âm khí và quỷ khí ảnh hưởng, hầu như không thấy ngày nắng, lúc này, trời đất tối tăm, tuy nhiên vẫn sáng hơn quỷ hỏa ở quỷ thành rất nhiều. Tống Du về lại thế giới bên ngoài, lúc nhìn thấy lại mặt trời, hắn không khỏi híp mắt lại, cúi đầu xuống nhìn sang bên cạnh, con ngươi của con mèo cũng nhanh chóng thu hẹp lại.
Hắn quan sát xung quanh, sau đó cất bước đi lên đỉnh núi.
Khổ cho quốc sư, thọt chân leo núi.
"Phập, phập, phập..."
Không biết bao nhiêu tia linh lực phóng ra, biến thành đom đóm đầy trời, vào ban ngày vẫn có thể nhìn thấy chúng đậu ở xung quanh Nghiệp Sơn.
"Phong!"
Linh lực lập tức biến thành phong ấn, khóa chặt quỷ khí Nghiệp Sơn lại.
Quốc sư lại đi trên chiếc chân thọt tiễn Tống Du xuống núi, còn gọi quan võ giáo úy tới tiễn hắn ra ngoài tới tận quận thanh, tránh cho hắn bị lạc đường.
"Đa tạ quốc sư."
Tống Du quay người lại cười nói cảm tạ với quốc sư.
"Bây giờ là giữa tháng 2, một năm sau, tại hạ chắc chắn sẽ quay lại gia cố phong ấn, đến lúc đó, nếu tu vi tăng lên, sẽ có thể duy trì được lâu hơn."
"Chờ đợi đại giá."
"Cáo từ."
"Meo..."
Đạo sĩ rời đi, con ngựa lập tức đi theo sau.
Con mèo cũng quay đầu lại meo một tiếng với quốc sư, nói lời cảm tạ với hắn, sau đó đi theo Tốmg Du.
Một người một mèo một ngựa từ từ rời đi, chỉ còn lại quốc sư với gương mặt già nua đứng im tới chỗ, dõi mắt theo bọn hắn, mặt không biểu cảm.
"Đạo sĩ..."
"Ừ?"
"Năm sau chúng ta có trở lại nữa không?"
Tống Du không trả lời trực tiếp mà hỏi nó.
"Tam Hoa nương nương muốn trở lại khi nào?"
"..."
Hai mắt con mèo nhìn hắn chằm chằm, nó lúc lắc đầu sau đó thu hồi tầm mắt, lại lắc đầu rồi chạy đi, nó chạy lên phía trước làm việc của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận