Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 444: Nghiệp Chướng Nặng Nề

Còn về nội dung, có những văn tự chỉ là lời tự thuật đơn giản, bình dị, bao gồm tên họ là gì, năm nào tháng nào, vì sao lại lưu lạc tới nơi này, viết xuống hàng chữ này trong tình huống ra sao. Cũng có những văn tử chửi mắng, mắng cha mẹ, mắng kẻ thù, mắng hôn quân. Từ đầu đến đuôi đều là những lời nói nguyền rủa, vô cùng ô uế. Cũng có những câu hỏi, hỏi ông trời, hỏi triều đình, hỏi bản thân tại sao lại lưu lạc tới bước đường này
Có người chân thành cầu nguyện, chỉ muốn thoát khỏi cảnh khốn cùng, cũng có người tự nhận không thuốc nào cứu được nghiệp chướng nặng nề do bản thân gây ra, chỉ cầu thần linh tha thứ, cầu không mang họa cho người nhà.
Thậm chí còn có văn chương, thi từ, có không ít những tác phẩm viết rất hay.
Trước khi chợ quỷ được hình thành, những người lưu lạc đến nơi này, không phải người nghèo túng không có chỗ ở, thì chính là những người muốn trốn tránh gì đó. Trong bóng tối âm u, hai bên vách đá này đã thành nơi gánh vác tâm tư, tình cảm và hy vọng của họ.
Đạo sĩ lúc thì giơ đèn lồng lên, lúc thì áp đèn lồng áp xuống mặt đất, quan sát từng cái, dường như có thể thấy mọi người lúc ấy.
Năm tháng và thời gian đều được tích lũy trong này.
Đối diện với chúng, cảm xúc chợt dâng trào.
Đây lẽ nào không phải là một kiểu tu hành?
Chợt nghĩ tới ngàn sau, nếu nơi này vẫn còn tồn tại, ắt cũng sẽ trở thành một phong cảnh mà thôi.
Chỉ là không biết đến lúc đó, những bức bích họa, văn tự này có còn tồn tại nữa hay chăng, có còn nhìn rõ được chăng, hậu nhân khi thấy dấu tích của những người từng sống ở đây, liệu có biết được niên đại của chúng.
Cô bé ở bên cạnh không biết hắn đang nhìn thứ gì, cũng đứng bên cạnh hắn nhìn theo, nó nhìn một hồi đã không cảm thấy hứng thú nữa. Nhưng nó cũng tự có cách chơi của riêng mình, thỉnh thoảng, ở những sạp hàng nhỏ nằm rải rác ven đường sẽ có một số đồ vật khơi dậy sự hứng thú của nó, nàng sẽ đi tới, ngồi xổm xuống xem, đợi đến khi đạo sĩ đi, nó sẽ lập tức đuổi theo.
Càng về khuya, nơi này càng thêm náo nhiệt.
Đủ kiểu người người khác nhau đều tụ tập về đây.
Mọi người bắt đầu ào vào chiếm giữ những những khe đất được tạc ra từ hai bên hang đá, những sạp hàng đã lắp cửa gỗ cũng đồng loạt mở cửa. Có người đốt đèn lồng, đốt nến, có người thắp đèn dầu, lúc này, có rất nhiều đèn đuốc đã được thắp sáng lên bên trong kẽ đất , những người này đã chiếm giữ rất nhiều vị trí trong hang đá, đạo sĩ muốn tiến lại gần cũng khó khăn hơn trước rất nhiều.
"Tam Hoa nương nương."
Đạo sĩ quay đầu lại nhìn cô bé. Tam Hoa nương nương đang ngồi xổm ở trước trước một sạp hàng nhỏ, cả người trông rất nhỏ bé
Điếu thú vị là, cho dù nó chỉ là một cô bé mấy tuổi, trên gương tràn ngập sự ngây thơ, tò mò, những những người bán hàng này đều không hề xua đuổi nó, đa phần chỉ nhìn nó chằm chằm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ là lần này lại không giống.
Người bán hàng ở trước mặt Tam Hoa nương nương là một người có thân hình vô cùng thấp bé, trong sạp hàng nhỏ cũng chỉ có một tấm vải, sắp xếp một số món đồ nhỏ trộm được từ trong huyết mộ ra. Tam Hoa nương nương không nhìn quầy hàng mà chỉ nhìn chằm chằm chủ quán, dưới ánh mắt chăm chú của nó, chủ quán run lẩy bẩy, không dám đối mặt với nó.
"Tam Hoa nương nương."
Đạo sĩ đi tới, gọi nó một tiếng.
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn hắn, nó lập tức đứng lên, đi về với hắn, cẩn thận từng bước một
"Thấy một con chuột."
"Đã nói rồi, không được nhìn chằm chằm người khác như vậy."
"Tam Hoa nương nương chỉ nhìn thôi."
"Thế nhưng Tam Hoa nương nương là thần miêu, sức mạnh hơn người, đã vậy hiện giờ lại còn biết chữ, đã mạnh càng thêm mạnh, loài chuột sinh ra đã nhát gan, trời sinh sợ mèo, Tam Hoa nương nương sẽ dọa tới người ta."
"Biết chữ lợi hại như vậy à?"
"Đương nhiên."
Đạo sĩ nhỏ giọng nói.
"Ngươi xem, có phải những người lợi hại trên thế giới này đều biết chữ không?"
"Đúng!"
Loài chuột vốn thông minh cơ trí, số lượng lại nhiều, cũng có nhiều con đã đắc đạo thành tinh, gặp được chuột tinh cũng không phải điều gì hiếm lạ.
Chỉ là yêu quỷ ở nơi này lại không chỉ có mỗi như thế.
Mới đi được vài bước, chợt thấy một bóng người gương mặt che vải đang dắt ngựa đi tới.
"Đi dạo thế nào rồi?"
"Rất thú vị."
"Có đi nữa không?"
"ĐƯơng nhiên."
"Vậy đi thôi."
"Nữ hiệp bán hàng có thuận lợi không?"
"Bán đổ bán tháo."
Ngô nữ hiệp nói xong, liền lấy mấy khối bạc vụn từ trong ngực ra, ước chừng khoảng mười lượng, nàng gọi Tam Hoa nương nương, có bé liền quay đầu lại, thấy nữ tử đưa tiền ra, cô bé lập tức đưa tay ra cầm lấy.
"Hắc hắc..."
Nữ tử không khỏi nhếch miệng cười.
Đạo sĩ cũng không nói gì cả.
Kỹ thuật chế tạo một thanh đao kiếm thượng đẳng vô cùng phức tạp chưa tính những vật phẩm trang trí, chỉ riêng chất liệu cao cấp thôi cũng có giá ít nhất là mấy ngàn tiền. Nếu lớn tiếng như Ngô nữ hiệp vừa nãy rằng sản xuất tại Đàm Khê, Đào Tuyền, có khi giá còn cao hơn. Có nhiều khi, tài sản quý giá nhất trên người luyện võ giang hồ chính là binh khí trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận