Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 160: Toàn Thân Thẳng Tắp

Mấy ngày sau, kỹ năng bay của chim én gần như đã học xong, ngoài việc có nhiều bản lĩnh ra thì cũng thu hoạch được trải nghiệm và góc nhìn mới lạ, học hỏi được không ít.
Cũng đã tới thời điểm phải rời đi.
Được sự chấp thuận của Thanh Dương Tử, Tống Du đi vào hậu viện của đạo quán.
Trong và ngoài viện đều có rừng trúc.
Có điều, bên ngoài viện là chỉ là trúc bình thường, chủ yếu dùng vào thực tế. Trong nội viện thì trồng loại trúc trang trí sân vườn, không dày cũng không cao, các mối tre dày đặc, sờ vào có cảm giác trơn nhẵn, kết cấu cứng rắn, cảm giác đúng là loại trúc dùng làm gậy trúc không thể thích hợp hơn.
Tống Du đã coi trọng chúng nó từ rất lâu rồi.
Hôm nay tới đây, hắn liền dạo quanh rừng trúc nhìn trái nhìn phải, sờ đi sờ lại, lựa chọn cẩn thận, so sánh nhiều lần, cuối cùng cũng chọn được một gốc.
"Xin lỗi."
Tống Du chắp tay hành lễ rồi bước về phía trước.
Hổ khẩu kẹp gốc trúc lại, không động đậy gì mà vẫn dễ dàng nhổ ra.
Sau đó hắn chậm rãi vuốt cây trúc, các cành nhỏ trên đó rụng xuống lả tả, rồi hắn lại khoa tay múa chân đo chiều dài thích hợp, ngón cái và ngón trỏ bóp lại, nửa khúc trên liền gãy luôn làm đôi rất gọn gàng.
Thế là cây trúc chỉ còn lại một trượng, kích thước vừa vặn bằng một nắm tay, các mối nối trúc bóng loáng vô cùng, cứ như là đã được mài, toàn thân thẳng tắp, chiều dài vừa vặn, xanh tươi như ngọc dưới ánh mặt trời.
Tống Du cầm nó nhìn đi nhìn lại, cảm thấy rất hài lòng.
Thế là muốn đi ra ngoài.
Mới đi được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại.
Ngoái đầu nhìn thì...
Có một tiểu cô nương cũng đang đứng trong rừng trúc, cúi người ngồi xổm, trong tay cầm một cây trúc nhỏ to bằng ngón tay, đang bẻ nó hết sang trái rồi lại phải, đong đưa cây trúc thành một vòng tròn, hao hết tâm tư và sức lực để bẻ nó xuống.
Tống Du không thể không đi qua xem xét tình hình khó xử của nàng.
"Tam Hoa nương nương."
"Gì?"
"Ngươi đang làm gì thế?"
"Bẻ cây trúc."
"Ngươi bẻ cây trúc để làm gì?"
"Vậy ngươi bẻ trúc làm gì?"
Tam Hoa nương nương dừng động tác lại, quay đầu nhìn hắn.
"Ta làm cái gậy."
"Ta không biết."
Tam Hoa nương nương nói:
"Ngươi hỏi quán chủ, ta cũng hỏi quán chủ, hắn ta nói cho phép ta lấy một cái."
"Lịch sự thôi."
Tống Du cười cười bước tới.
Cây trúc chỉ to bằng ngón tay cái đã bị nàng bẻ gãy, chỗ gãy bị nàng hành hạ đến mức biến dạng, nhưng đúng là cây trúc cứng cỏi, thế mà không đứt.
Thế là hắn ngồi xổm xuống bên cạnh nữ hài, nắm chặt vị trí bên trên chỗ gãy một chút, rồi lại buông tay ra, trong lúc vô thanh vô tức, cây trúc đã lặng lẽ gãy đôi, như là bị một lưỡi dao sắc bén bổ ra.
Nữ hài lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
Tống Du vừa cười cười, vừa xử lý một lượt như ban nãy, giúp nàng xử lý sạch sẽ xong mới đưa cho nàng, nói:
"Kim Hành chi pháp đơn giản thần kỳ, có muốn học không? Sau khi học được, đốn củi sẽ càng thuận tiện."
Nữ hài cầm lấy cây trúc nhưng vẫn ngồi xổm tại chỗ, ngửa đầu nhìn hắn chăm chú, không nói lời nào.
Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ đòi học.
Nhưng bây giờ học Hỏa Hành chi pháp đã lâu, sớm cũng tu muộn cũng tu, buổi sáng buổi chiều đều luyện tập đúng giờ, nhưng nàng cũng chỉ mới phun ra được minh hỏa, đã vậy còn gánh trọng trách nhóm lửa.
Đạo sĩ kia nói với nàng rằng, nhóm lửa nhiều có trợ giúp cho việc tu hành.
Tròng mắt nữ hài liếc ngang liếc dọc, rồi chép miệng, sau cùng vẫn không nói lời nào, cầm cây gậy trúc quay đầu rời đi.
Tống Du cười cười rồi cũng đi theo ra ngoài.
Con ngựa đỏ tía lặng lẽ đứng ở tiền viện, trên lưng đã khiêng túi ống, đạo sĩ trong miếu đứng bên cạnh, còn đạo quán vẫn yên tĩnh như vậy.
Tống Du cầm gậy trúc đi tới, thành tâm thi lễ với mọi người:
"Đến chùa đã hơn nửa tháng, do được các vị đạo hữu khoản đãi nên quả thực lúc đó là khoảng thời gian thoải mái nhất trên đường đi, tại hạ vô cùng cảm kích."
"Khách sáo rồi."
Các đạo sĩ nhanh chóng đáp lễ.
"Tuy nhiên, vì lần này tại hạ xuống núi du lịch, nên cuối cùng vẫn phải nói lời tạm biệt với các vị đạo hữu. Trong lòng dù không muốn nhưng cũng không thể làm gì được. Duyên hợp duyên tan đều có những điều kỳ diệu của nó, thôi thì không nói nhiều nữa."
Tống Du ngừng lại và nhìn đứa trẻ nhỏ nhất trong đám đông, rồi lại nhìn về phía mọi người:
"Sau khi chuyến du lịch của tại hạ chấm dứt, nếu chư vị đạo hữu có đi đến huyện Linh Tuyền ở Dật Châu thì có thể tới Âm Dương sơn tìm ta, ta chắc chắn sẽ chiêu đãi các vị thật tốt."
"Nhất định rồi!"
"Xin được cáo từ."
"Đạo hữu đi thong thả!"
"Tình nghĩa đã trọn vẹn, sao phải tiễn đi xa."
Tống Du dắt con ngựa tía và tiểu nữ hài bước ra khỏi đạo quán, chư vị đạo sĩ cũng dừng lại ở cửa, không tiễn xa. Sau cùng, hắn thi lễ với mọi người, cũng không nói thêm gì mà quay người rời đi.
Tiểu nữ hài cũng cầm gậy trúc chào tạm biệt bọn họ, rồi lập tức quay đầu nhìn Tống Du, vừa đi vừa nói chuyện:
"Thanh Dương Tử!"
"Phải."
"Quang Hoa Tử!"
"Đó là cung chủ Phúc Thanh cung."
"Tại sao đều gọi là Tử?"
"Mấy năm gần đây, ở giới đạo sĩ thịnh hành trào lưu tự gọi mình là cái gì đó Tử, giới văn nhân thì tự gọi là cái gì đó đạo nhân."
"Ngươi là cái gì Tử?"
Tiểu nữ hài cầm gậy trúc múa may lung tung, đi song song với hắn, quay đầu nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận