Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 163: Gió Mạnh Quá

Còn lại thì chậm rãi hái xuống. mang tới suối rửa sạch, hôm nay cho màn thầu làm món chính, ăn xong thì ăn ít quả dại, chẳng phải là một ngày tuyệt vời sao?
Lúc nào đi thì mang theo một ít.
Có điều, đến giữa buổi chiều, gió trên núi bắt đầu nổi lên, bầu trời dần trở nên tối sầm.
Yến nhi đã bay xuống nói với hắn từ lâu, rằng hôm nay có thể trời sẽ mưa, rồi nó lại bay về phía xa, bay ngày càng cao càng xa trên bầu trời xám xịt, rồi nhanh chóng mất hút.
Gió mỗi lúc một lớn, thổi tới mức túi vải rung mạnh.
Bầu trời càng lúc càng mù mịt, giống như lúc trời tối vậy.
Mèo Tam Hoa lại thò đầu ra khỏi túi vải, lông trên đầu nó cũng bị thổi tán loạn, thoạt nhìn hơi kỳ cục:
"Gió mạnh quá."
"Tam Hoa nương nương nên xuống đi dạo một chút, ngây ngốc trong túi vải lâu quá sẽ biến thành một con mèo béo đấy."
"Tam Hoa nương nương sẽ không."
"Đi bộ nhiều sẽ tốt hơn, ngắm cảnh đi."
"Tam Hoa nương nương đã đi bộ từ sáng tới trưa rồi."
"Buổi chiều cũng nên đi dạo một chút, miễn cho buổi tối chạy lung tung."
"Mèo không thể đi đường quá xa."
"Tam Hoa nương nương há có thể so sánh với mèo phàm?"
"..."
"Ý Tam Hoa nương nương sao?"
"Gió mạnh quá."
"Đúng vậy."
Mèo Tam Hoa lặng lẽ rụt vào bên trong túi vải, chỉ truyền ra một giọng nói mơ hồ:
"Ngày mai đi, ngày mai lại đi..."
Như đang tự nói với chính mình.
Tống Du mỉm cười lắc đầu.
Yến nhi đã bay trở về.
Gió bây giờ thực sự quá mạnh, mạnh đến mức chỉ cần Yến nhi giang cánh ra, không cần vỗ cánh, không cần làm gì cả, cũng có thể bay ổn định trong không trung.
"Tiên sinh, ta thấy phía trước có một tòa thành nhỏ, nhưng nếu đi bộ đến đó có lẽ phải tới đêm. Từ đây đi lên phía trước không xa là ra được đường lớn, trên đường lớn có chỗ trú mưa, có cả một gian nhà để tránh gió, nhưng ta cảm thấy nơi đó không ổn lắm."
"Sao lại không ổn?"
"Có chút âm khí."
"Thế à..."
Cứ tưởng là rắc rối gì.
"Tiên sinh, trời sắp mưa."
"Vẫn chưa."
"Tiên sinh có thể cưỡi ngựa, ta sẽ ở đằng trước dẫn đường, tiên sinh chỉ cần chạy chậm một lát là có thể đến rồi."
"Không vội."
"Được."
Chim én lại bay về phía trước.
Nói đến đây cũng có chút thú vị, trước đây nó còn là một con tiểu yêu vô cùng sợ người lạ, nói chuyện thì cứ ấp a ấp úng, nhưng sau khi ở cùng Tống Du được vài ngày, nó dường như dần dần nhận ra Tống Du không quan tâm đến việc nó có sợ người lạ hay không, cũng không quan tâm nó có nói chuyện hay không, dùng giọng nói lớn hay nhỏ để nói chuyện, thậm chí nó làm chuyện gì với hắn cũng không buồn để ý, vì thế lúc nó ở cùng Tống Du, ngược lại lại càng tự nhiên.
Ngay cả nói chuyện cũng nói nhiều hơn một chút.
"Leng keng..."
Tiếng chuông ngựa và tiếng gió làm bạn với nhau, khá là ý vị.
Tống Du vẫn duy trì tốc độ cũ, mưa không vội rơi xuống, hắn cũng không vội lên đường, tựa hồ có loại ăn ý nào đó.
Như thế cũng tốt.
Khoảng hai khắc sau, Tống Du rốt cuộc cũng đi đến đường lớn. Hàng cây bên đường bị gió thổi xào xạc, đi thêm một đoạn nữa thì đến gian nhà mà Yến nhi nói có thể che mưa chắn gió.
"Là nghĩa trang của triều đình à..."
Tống Du ngẩng đầu lên rồi nhìn chằm chằm vào tấm biển phía trên đầu mình.
Trước mặt hắn là một gian nhà cổ lớn đổ nát.
Ngoài cửa có một tấm bảng viết chữ "Nghĩa trang", trên đó còn dán một ít lá bùa, có điều chu sa trên lá bùa đã sớm bị mưa xối ướt, không biết ban đầu có bao nhiêu tác dụng, nhưng bây giờ chắc chắn nó đã không còn hữu ích.
Tống Du dắt ngựa đi vào cửa nghĩa trang, quan sát mấy lần.
Quả nhiên có tồn tại một ít âm khí.
Nhưng đối với hắn mà nói, chính mùi vị rữa nát bên trong mới khiến hắn cảm thấy khó chịu.
"Tiên sinh..."
Trên đầu truyền đến tiếng chim én:
"Tiên sinh muốn qua đêm ở chỗ này sao? Bây giờ trời vẫn chưa mưa, ta có thể bay đi lần nữa xem thành cách bao xa."
Tống Du nghe vậy nhưng mắt vẫn nhìn vào trong phòng.
Ở Đại Yến có hai loại nghĩa trang.
Một loại là điền sản của gia tộc, toàn bộ số tiền lời đều dùng để phụng dưỡng các trưởng lão tổ tiên và cung cấp cho con cháu trong tộc đọc sách.
Còn một loại là nghĩa trang triều đình
Nghĩa trang triều đình bắt đầu được xây dựng từ triều này, triều đình xuất tiền để thành lập một nơi tạm thời chuyên đặt quan tài, hầu hết đều ở trong thành, nhưng cũng một số cái ở bên ngoài thành. Thông thường, vì nhiều lý do khác nhau mà tạm thời chưa tìm được nơi chôn cất, ngay cả những người nghèo khó không thể chôn cất hoặc chết tha hương, khi thi thể được vận chuyển về quê hương để an táng thì người ta sẽ đi ngang qua và đặt thi thể tạm thời ở đây.
Hoặc cũng có thể là thi thể có điềm gở.
Trước mặt hắn có hai chiếc quan tài được đặt ở chính giữa nghĩa trang, cả hai đều được làm bằng gỗ thô, chưa hề sơn phết, chiếc bên trái trông vẫn còn rất mới, chiếc bên phải thì không biết đã bày ở đó bao lâu.
Quan tài mới thì chắc là đặt tạm, quan tài cũ thì có lẽ là không có người nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận