Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 386: Chỉ Thiếu Một Chút Mà Thôi

Một đám người đi tới bên cạnh nó.
Mèo Tam Hoa đã quen với điều này từ lâu.
Bởi vì vẻ ngoài của nó rất xinh đẹp, bình thường khi nó đi trên đường cũng có không ít người tới xem nó, thậm chí còn có người tới đùa giỡn với nó. Mấy ngày trước, nó bắt chuột ở Trường Kinh, những con chuột mà nó bắt được xếp ngay ngắn cả hàng dài. Người nhà của những gia đình kia cũng vây quanh lại nhìn nó chằm chằm như vậy, trong miệng bọn họ còn ngạc nhiên không thôi, điều này khiến trong lòng nó có vài phần kiêu ngạo.
Lúc này, chỉ thấy đám gia đinh, nô bộc lũ lượt tránh ra, một nam tử trẻ tuổi bước tới từ phía sau, hắn cúi đầu quan sát mèo Tam Hoa, ánh mắt hắn bất chợt sáng lên, không khỏi ngạc nhiên cảm thán.
"Quả là vô cùng xinh đẹp, thần khí phi phàm!"
"Lúc mới nhìn thấy nó, tiểu nhân cũng ngạc nhiên một hồi."
"Để ta sờ một cái..."
Nam tử trẻ tuổi ngồi xổm xuống, ánh mắt hắn sáng lên, duỗi tay ra chạm vào người mèo Tam Hoa.
Mèo Tam Hoa ngẩng mặt ra sau, không cho hắn chạm vào.
Nhưng cũng chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Nam tử trẻ tuổi lại duỗi tay ra lần nữa.
Mèo Tam Hoa lui về phía sau hai bước, vừa bằng với khoảng cách mà hắn mới tiến lên, khiến hắn vẫn không thể sờ được.
Vẫn chỉ thiếu một chút mà thôi.
Nam tử trẻ tuổi nở nụ cười.
"Thú vị đấy."
"Loài mèo trời sinh tính cách kiêu ngạo, lang quân lại không quen thuộc với nó, không sờ được là chuyện rất bình thường."
Lưu quản gia ở bên cạnh nói.
"Tiểu nhân thấy con mèo này rất to gan, lại không sợ người, cho nó ăn chút thịt, có lẽ lang quân sẽ sờ được nó."
"Lấy thịt ra!"
Nô bộc lập tức vào nhà bếp lấy thịt.
Không bao lâu sau, trên tay nam tử trẻ tuổi cầm mấy miếng thịt, hắn đưa tay về phía con mèo, trên mặt nở một nụ cười hiền lành.
"Ăn đi!"
Mèo Tam Hoa vốn đang liếm chân suy nghĩ, chờ tới buổi tối, nghe thấy lời này nó ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn, sau đó nó từ từ nghiêng đầu sang một bên, không nhìn miếng thịt lấy một lần.
'Cái này..."
Nam Tử trẻ tuổi lại nhìn về phía quản gia ở sau lưng.
"Mèo thích ăn cá."
"Lấy cá tới."
Miếng thịt trên tay hắn đã đổi thành cá.
Con mèo vẫn không hề cử động như cũ.
"Ồ..."
Nam tử trẻ tuổi giống như có hơi đau đầu, lại có chút không kiên nhẫn.
Lưu quản gia thấy vậy, lập tức dùng mắt ra hiệu cho mấy tên hạ nhân bên cạnh, một đám hạ nhân cũng nhanh chóng hiểu ý, cả đám đồng loạt đứng lên, có người đi vòng ra phía sau lưng con mèo, có người đứng cản ở hai bên.
Điều thú vị chính là, con mèo kia vốn đang nhàn nhã, thoạt nhìn giống như không chút cảnh giác nào, nhưng những hạ nhân ở phía sau vừa mới ra tay, nó giống như mọc con mắt ở phía sau, trong chớp mắt, nó nhảy sang bên cạnh, trốn thoát khỏi cánh tay của hạ nhân kia. Hai bên phải trái lập tức có hạ nhân nhào tới chỗ nó, nhưng nó nhảy lên liên tục hai cái, nhẹ nhàng tránh thoát.
Một đám người loạn thành một đoàn ở trong vườn.
Bọn họ nhào tới nhào lui một hồi vẫn không thể bắt được con mèo, đến cả lông mèo còn không thể chạm vào.
Không bao lâu sau, một đám người đứng dưới gốc cây, mệt đến mức thở hồng hộc, nhưng khi nhìn lên còn mèo ở trên cành cây kia, thấy nó vẫn đang nhàn nhã, vừa liếm lông, vừa cúi đầu xuống nhìn chằm chằm bọn họ.
Con mèo không cảm nhận được ác ý của những người này, nó chỉ cảm thấy những người này đang chơi đùa với nó. Trong quá trình trưởng thành từ nhỏ tới lớn của con mèo, nó sớm đã quen với việc loài người không phân nặng nhẹ, không biết lễ phép trêu đùa nó. Lúc này, còn mèo đang nằm bò trên cành cây chỉ cảm thấy hoang mang, bởi vì những người này mời nó tới để bắt chuột, mà từ khi nó tới Trường Kinh giúp người ta bắt chuột tới nay, trừ những đứa trẻ trong nhà người ta ra, chưa từng có người lớn đuổi theo bắt nó.
"Bỏ đi, lang quân, không cần gấp."
Lưu quản gia nói với nam tử trẻ tuổi, sau đó lập tức đưa hắn đi sang bên cạnh, đến khi đã đi xa, Lưu quản gia mới hỏi.
"Không biết lang quân cảm thấy con mèo này thế nào?"
"Dáng người, gương mặt đều vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, cực kỳ có linh tính, vừa nhanh nhẹn hiếu động, lại không làm bị thương con người, không hổ là thần miêu trong lời Lưu thúc."
Nam tử trẻ tuổi nói.
"Chỉ là không dễ bắt được."
"Suỵt, lang quân nhỏ giọng lại chút!"
"Sao thế?"
"Con mèo này rất có linh tính, dường như có thể nghe hiểu tiếng người, tai của mèo lại rất linh hoạt, tiểu nhân sợ sẽ bị nó nghe thấy."
"Có thể nghe hiểu tiếng người?"
"Lúc trước, khi đạo sĩ kia đưa nó tới, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy đạo sĩ nói chuyện với nó, chỉ là tiểu nhân cũng không biết rốt cuộc nó thực sự có thể nghe hiểu tiếng người hay là đạo sĩ kia cố làm ra vẻ huyền bí, tối nay có thể nghĩ cách thử xem nó có mấy phần linh tính."
Lưu quản gia nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận