Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 808: Lặng Lẽ Quan Sát

Lão tiên sinh kia cũng có tay nghề gia truyền, những câu chuyện mà hắn kể có khi là nghe được trong miệng của người khác, có khi là do tổ tiên truyền lại, cũng có khi là bản thân hắn hoặc tổ tiên hắn tận mắt nhìn thấy.
Xem ra thuyết thư tiên sinh cũng phải đi khắp bốn phương tìm tài liệu.
"Túc hạ có tấm lòng của một người thợ thủ công."
"Chỉ là cảm thấy kể mãi cả nửa đời rồi nhưng lại chưa tận mắt nhìn thấy, trong lòng quả thực không yên."
"Tuy nhiên đường tới nơi này xa xôi, vô cùng khó khăn, túc hạ làm thế nào để tới được đây?"
"Tiểu nhân vốn là người Việt Châu, mặc dù đã chạy trốn tới Hàn Châu mười mấy năm, nhưng vẫn không hề lạ đường. Năm đó, lúc chạy nạn, cũng đã tích lũy được bản lĩnh không bị chết đói trên đường, thế là mang theo lương khô, lại xin được vài lá bùa tránh chướng khí của một vị cao nhân quen biết, một đường từ Hàn Châu đi tới nơi này."
Đổng Chí lại uống một ngụm nước, ánh mắt vẫn lặng lẽ quan sát Tống Du.
"Biết rõ đường xa, cũng không dễ tìm, tiểu nhân xuất phát từ tháng chín, đi núi Thiên Trụ trước, sau đó mới tới đây, cũng đã dần tới đông chí."
"Bổ sung lương thực bằng cách nào?"
"Chỉ cần ăn được, chỉ cần không phải thiên tai, thực ra đi tới đâu cũng đều có thứ để ăn. Giữa đường đã ăn hết lương khô, tiểu nhân bèn dùng quả của cây ngô đồng ăn đỡ đói, cũng có thể ăn no."
"Lợi hại."
Tống Du không khỏi tán thưởng.
Thời kỳ ra quả của cây ngô đồng ở nơi này hình như là mùa thu đông, bây giờ quả của nó mới chín chưa lâu, dáng vẻ giống như những hạt đậu nằm rải rác trên chiếc thìa, sau khi lột lớp vỏ ngoài, nấu chín là có thể ăn được. Hai ngày này, Tống Du cũng nhặt một ít về nếm thử, cũng không biết hắn ăn bằng cách nào.
Người này quả thực có nghị lực rất lớn.
"Nếu đã đến tìm thần điểu, vậy buổi tối 3 ngày trước, túc hạ có nhìn thấy cảnh thần điểu bay giữa trời khuya không?"
Tống Du hỏi.
Đổng Chí nghe vậy, cả người lập tức sững sờ.
Ánh mắt hắn trở nên hốt hoảng, dường như đang hồi tưởng lại cảnh tượng mà bản thân nhìn thấy đêm đó, không khỏi trở nên xuất thần.
"Đương nhiên đã nhìn thấy..."
Một lúc lâu sau Đổng Chí mới trả lời, giọng điệu vô cùng cảm thán.
Ngẫm lại bọn họ đã kể chuyện không biết bao nhiêu đời, bao nhiêu đời kể về thần điểu ở Việt Châu, cho dù là ai kể, mỗi lúc kể đều phải dùng hết khả năng để miêu tả nó thật huyền diệu, thật thần kỳ, thật đẹp, nhằm tranh thủ sự yêu thích của người nghe. Nhưng thật không ngờ, khi tận mắt nhìn thấy, nó còn xinh đẹp, thần kỳ hơn bất cứ lời miêu tả hay những câu chuyện truyền thuyết nào.
Thế gian có hàng ngàn hàng vạn truyền thuyết, nhưng phàm là chuyện thần kỳ, người đời đều say sưa bàn tán, nhưng có bao nhiêu người phàm có thể nhìn thấy thần tiên.
Lại có mấy người phàm có thể nhìn thấy thần điểu.
"Lúc đó, tiểu nhân đã nghĩ, cho dù bị đông chết ở đây cũng đáng giá."
Đổng Chí nói.
"Điều tiếc nuối duy nhất chính là vẫn chưa đi ra ngoài kể lại chuyện này cho đời sau của ta."
Dứt lời, hắn cầm chén lên, nhịn không được nhìn sang đạo sĩ, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi.
"Không biết tiên sinh... là thật hay giả?"
"Hà cớ gì lại hỏi như vậy?"
"Tiểu nhân từng nghe nói, Hứa Công ở Ngang Châu ngủ ở đầu đường trong một đêm lạnh, bỗng nhiên có người gọi hắn dậy mời hắn ăn cơm, trên bàn đều là sơn hào mỹ vị, bồ đào mỹ tửu, trong bàn tiệc đều là quan lại quý nhân quyền quý ở nơi đó, sau khi ăn cơm xong, đối phương còn mời hắn thưởng thức ca múa nhạc, mời hắn ngâm nước nóng, sau đó mới đưa hắn vào phòng, là căn phòng thoải mái nhất, thắp ngọn nến thượng hạng không có khói than, vô cùng ấm áp, trên giường còn có chăn đệm mềm mại nhất. Nhưng mãi đến lúc hắn vui vẻ sắp thức giấc mới phát hiện ra, bản thân vẫn đang nằm co ro ở ven đường, lúc nãy chẳng qua cũng chỉ là ảo giác trước khi chết mà thôi."
Đổng Chí vô cùng lo lắng.
"Tiểu nhân đã kể câu chuyện đó rất nhiều lần."
"Thú vị..."
Tống Du cũng không hỏi những điều như "đã là chuyện trước lúc qua đời thì sao có thể truyền đi được" mà chỉ nói như vậy.
"Chỉ đáng tiếc nơi này không có sơn hào hải vị bồ đào mỹ tửu, chỉ là chút cháo kê, thịt thỏ ngày hôm qua và nước nóng đun từ tuyết mà thôi, ở đây cũng không có quan lại quyền quý, ca múa nhạc, nơi ngâm nước nóng và phòng thượng hạng, chỉ có tại hạ là một đạo sĩ, một đống lửa, một chiếc chăn mỏng mà thôi."
"Không dám yêu cầu quá nhiều, xin đạ tạ tiên sinh."
Đổng Chỉ dứt lời thì ngừng lại một lát.
"Trước đây, lúc tiểu nhân kể chuyện này, còn chẳng cảm nhận được gì, kết quả lần này bởi vì không ngờ tới do trận tuyết lớn mấy đêm trước mà bị đông cứng co ro dưới gốc cây, suýt chút nữa mất mạng, ta mới biết được bị lạnh chết có bao nhiêu đau đớn, lúc trước ta còn nghĩ, nếu trước khi chết thật sự có ảo giác như vậy cũng là một chuyện tốt. Không tỉnh dậy nửa thì càng tốt hơn. Cho dù việc này là do yêu ma gây ra, muốn ăn thịt ta, thi pháp khiến cho ta mơ mơ màng màng, khiến ta không sợ hãi, không vì sợ hãi đau đớn mà khiến cho thịt trở nên đắng, có thể chết mà không phải chịu đau đớn cũng là một chuyện tốt, ta cũng sẽ cảm tạ hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận