Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 167: Rất Cuốn Hút

"Uỳnh uỳnh..."
Sấm sét cứ đánh liên miên không thôi.
Thiên uy thế này yêu ma nào gánh nổi đây?
Kiếm khách tựa như đang nghi ngờ, tựa như đang suy tư, dường như cũng có cảm giác với sức mạnh tăng nhanh chóng của đất trời lúc này, xuất thần nhìn chằm chằm màn đêm bên ngoài.
Đây là tiếng sấm bốn mùa đầu tiên của đất trời, như thể đã tích trữ trong cả một mùa đông, một khi bộc phát, nó chứa sức mạnh vô song và khí thế thức tỉnh vạn vật, nhưng lại chầm chậm ngấm ngầm, liên tục không dứt, vừa có sức tàn phá trất cả, lại hàm chứa sức sống thức tỉnh, quả thực rất mâu thuẫn.
Mâu thuẫn lại rất cuốn hút.
Như đã hiểu ra, lại như không hiểu gì.
Cảm nhận kiếm đạo? Thật sự là cảm giác rất mông lung.
Các loại võ nghệ trong thiên hạ, công phu quyền cước, đao thương kiếm kích, chỉ cần luyện tập nhiều, đánh thật nhiều, ăn nhiều, chăm chỉ khắc khổ sẽ tự giỏi, buông thả uể oải thì sẽ lùi lại. Mông lung vẫn là mông lung, nhân thức về võ đạo và kiếm đạo vừng khó nắm bắt, lại khó mà tìm, muốn nắm bắt được, cũng chưa chắc đã giúp khả năng chiến đấu của bản thân được cải thiện.
Kiếm khách từng nghe nói tiền bối trăm năm trước võ nghệ thông thần, từng chiêu từng thức nhất cử nhất động đều có thế khí, mặc dù những tin đồn này đều xảy ra trước khi hắn sinh ra, nhưng hắn muốn tin đây là thật.
Giống như thanh kiếm trong tay mình này...
Ba năm trước là lần đầu chém quỷ, sương lạnh đến nay vẫn chưa tan, càng nhiều lần giết quỷ tầng sương lại càng nhiều thêm, hôm nay dù chưa thành thần binh lợi khí, nhưng việc trừ yêu diệt quỷ cũng đã dễ dàng hơn.
Còn có chuyện gì không thể xảy ra nữa?
"Ầm!"
Sấm chớp có vẻ đã trở nên ác liệt hơn, có sức áp chế khiến người ta không tở nổi, điện quang như sương như tuyết, giống như cây kiếm bổ tới trước mắt, khiến người ta phải nín thở.
Kiếm khách dần dần nhíu mày.
Năm nào không có sấm sét?
Năm đó không có Kinh Trập sao?
Vì sao tối nay sấm đánh lạ thế?...
Sáng sớm thế giới yên tĩnh.
Mưa phùn tích tụ chảy dọc theo độ dốc của mái ngói, nhỏ xuống từng giọt nước dọc theo mái hiên, giống như có thể nghe được tiếng giọt nước vỡ tan, phiến đá xanh trước cổng đã được gột rửa sạch sẽ từ lâu, nước nhỏ giọt thành một cái hố nông, lộ ra màu xanh thuần khiết nhất của phiến đá, không nhìn kỹ, còn tưởng rằng mưa đã ngừng.
Tống Du cuối cùng cũng mở mắt ra.
Trong nhà, kiếm khách vẫn ngồi dựa vào tường như trước, hai chân cũng duỗi thẳng ra, trường kiếm để bừa trên đùi, thoạt nhìn đây là tư thế rất thoải mái. Nhưng hắn vẫn trợn tròn mắt, nhìn về phía mình, trong mắt có thể thấy tia máu, có vẻ như một đêm không ngủ, mà tinh thần nhưng lại rất tốt.
Thấy hắn tỉnh lại, kiếm khách chuyển mắt thấp xuống, mắt liếc hai chân hắn, hỏi:
"Tiên sinh ngồi xếp bằng một đêm, chân không mỏi sao?"
"Hỏi."
Tống Du trả lời thẳng.
Kiếm khách thì lại có chút bất ngờ.
Cứ tưởng rằng nhận được một câu trả lời tạm coi như không phủ định, là kiểu câu trả lời giống như "Quen rồi", không ngờ hắn lại trả lời thẳng thắn vậy.
"Tiên sinh thường thường ngồi xếp bằng, sao còn chưa quen vậy?"
"Chẳng qua là thỉnh thoảng mới ngồi xếp bằng."
"Thỉnh thoảng?"
"Ừ."
"Lúc nào thì tiên sinh ngồi xếp bằng vậy?"
"Lúc nào cần ngồi xếp bằng thì ngồi xếp bằng."
"..."
Kiếm khách không hỏi nhiều, chỉ đứng dậy, ôm kiếm hành lễ, thái độ có khác so với đêm qua:
"Tiên sinh là cao nhân, có thể gặp tiên sinh ở đây quả là may mắn của Thư mỗ, vốn là trời sáng ta phải rời đi, Thư mỗ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên nói với tiên sinh một tiếng."
"Túc hạ nói quá lời."
Tống Du nhàn nhạt nói:
"Gặp nhau vốn là duyên phận, đêm qua gặp nhau, phong thái của túc hạ cũng khiến tại hạ ngạc nhiên, sao lại không phải may mắn của tại hạ chứ?"
"Tiên sinh vì sao không tự xưng bần đạo?"
"Thói quen..."
Tống Du đáp đúng sự thật, lại nhìn kiếm khách trẻ tuổi thêm vài lần, cảm thấy thú vị:
"Túc hạ không phải một người ít nói sao, sao hôm qua lại lạnh lùng vậy?"
"Nếu có lạnh nhạt, mời tiên sinh thứ tội."
"Túc hạ có tâm sự."
"Không đáng nhắc tới."
"Tâm sự bủa vây, tự sinh những ràng buộc, thiếu niên trưởng thành sớm, không thấy được là chuyện tốt."
Tống Du nói:
"Trừ người trong quan tài, còn ai có thể thích hợp để tâm sự hơn một vị đạo sĩ tình cờ gặp trên núi?"
"..."
Kiếm khách yên lặng do dự chốc lát, lại chắp tay:
"Ta có thể hỏi tên túc hạ không."
"Họ Tống tên Du tự là Mộng Lai, người huyện núi Dật Châu Linh Tuyền, chưa có đạo số."
"Tiên sinh xuống núi làm gì vậy?"
"Du ngoạn thiên hạ."
"Hành tẩu giang hồ, là đi đâu?"
"Trước đi Bình Châu, giờ đi kinh thành."
"Tại hạ Thư Nhất Phàm, hữu lễ."
"Hữu lễ."
Kiếm khách trẻ tuổi ngồi xuống lần nữa, trường kiếm vẫn để trên gối như cũ, sống lưng thẳng tắp.
Hai người đối mặt.
"Thư mỗ có một chuyện đã nén lại hai mươi năm, hôm nay sắp tới hồi kết, nhưng không ngờ càng tới gần, thì càng như nghẹn ở cổ họng, trong lòng bối rối, sợ thất bại, như bị bệnh vậy."
Kiếm khách lộ ra vẻ khó chịu, hoàn toàn trái ngược với phong thái thoải mái tự do hôm qua của hắn:
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e là sẽ thực sự thất bại."
Ngay sau đó hắn nhìn Tống Du:
"Suốt hai mươi năm qua ta chưa từng nói với kẻ nào chuyện này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận