Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 807: Túc Hạ Quả Thật Rất May Mắn

Quả thực... càng ngày càng giống ảo giác.
Bèn thấy đạo sĩ lộ ra ý cười.
"Đường không quá xa."
Sau đó hắn quay người rời đi.
Tiểu nữ đồng kia cũng ngoan ngoãn đi theo bên cạnh hắn, chỉ là nó không ngừng quay đầu về phía sau nhìn chằm chằm người trung niên.
Nam tử trung niên nhìn gương mặt của nó, luôn cảm thấy cho dù là thiên kim khuê tú của gia đình quyền quý được nuôi dưỡng trong khuê phòng cũng khó mà trắng trẻo, xinh đẹp như vậy, huống chi nơi này là Việt Châu đã bị chiến tranh tàn phá không còn gì nữa, là Thanh Đồng Lâm chướng khí mịt mù ở cực Bắc Việt Châu.
Trong lúc hốt hoảng, hắn liền nhớ tới bầy sói lúc nãy.
"..."
Nếu như thật sự là ảo giác trước khi chết, hoặc là sau khi chết gặp được kỳ ngộ, dù sao cũng vẫn tốt hơn chết đi một cách mơ hồ.
Nam tử trung niên khẽ cắn răng, đứng dậy đi theo.
Chỉ nghe thấy giọng nói của đạo sĩ truyền tới từ phía trước.
"Túc hạ quả thực rất may mắn..."
Cũng không biết đạo sĩ đang nói tới điều gì. ...
Phía dưới cây ngô đồng cao vút tới tầng mây, một đống lửa rõ ràng trông rất nhỏ bé, giữa chướng khí mịt mờ, ánh lửa cũng không truyền đi được bao xa. Đạo sĩ ngồi trên thảm lông cừu, đưa chăn mỏng cho nam tử trung niên, ngồi đối diện hắn.
Nước ở trong nồi đã sôi, nổi bọt nước sùng sục.
Đạo sĩ múc một chén đưa cho nam tử trung niên.
"Cảm thận bỏng."
"Đa tạ."
"Tại hạ họ Tống tên Du, người huyện Linh Tuyền, Dật Châu, không biết quý tính đại danh của túc hạ là gì."
"Ồ, quả thật thất lễ, tiểu nhân họ Đổng tên Chí, quê quán ở Việt Châu, lần này tới đây từ Hàn Châu."
Đổng Chí nhận lấy chén nước, có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ trên chén, lúc này khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, hơi nước bốc lên đập vào mặt mang tới cảm giác ẩm ướt, nóng bỏng, càng khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn lên phía trước.
Đạo sĩ trẻ tuổi và tiểu nữ đồng đang ngồi trong chướng khí dày đặc khiến người ta phát bệnh, gương mặt đạo sĩ bình tĩnh, còn tiểu nữ đồng vẫn trắng trẻo, sạch sẽ.
Một con người Tảo Hồng mặc dù có cơ thể gầy yếu, nhưng có nhìn nhìn ra đó là một con ngựa Bắc Nguyên, trên người nó không có dây cương cũng không có yên ngựa, bên cạnh có một chiếc túi ông, đầy đủ dụng cụ trong nhà.
Càng thần kỳ hơn chính là...
Trên lưng ngựa Tảo Hồng có một con chim én đang đậu, chưa nói tới việc trong thời tiết lạnh giá như vậy có thể xuất hiện chim én hay không, chỉ nói tới việc nó nghiêm chỉnh đứng trên lưng ngựa không bay cũng không chạy đi, đôi mắt chim đen nhánh nhìn chằm chằm người mới tới, rõ ràng nó không phải một con chim én bình thường.
Đạo sĩ này nhìn không giống yêu quỷ.
Nhưng cũng không giống người phàm.
Tuy nhiên cũng chưa chắc.
Yêu quỷ trước giờ thường nói dối lừa người, cho dù là thiện ý hay ác ý, hắn vẫn thường nghe kể về lời nói dối trong những câu chuyện xưa.
"Phù..."
Lúc này, Đổng Chí không quan tâm những điều này nữa, hắn chỉ hà hơi vào miệng chén, thổi đến khi khí nóng tràn ra.
Nước ở đây sau khi sôi dường như không nóng bằng nước ở những nơi khác, hôm nay lại lạnh tới đoạt mạng, chỉ một lát sau, nước đã không còn nóng nữa, hắn cẩn thận đặt chén nước lên miệng nhưng không để gần, cách không nhẹ nhàng hớp một ngụm nước, một tiếng ừng ực vang lên, nước nóng chảy vào trong miệng, nuốt một ngụm xuống, giống như uống một ngụm nước ấm, một ngụm tiên khí, chảy từ cổ họng xuống tới ngực.
"Tại sao túc hạ lại tới đây?"
"Thật không dám giấu..."
Động tác đang cầm bát của Đổng Chí ngừng lại, hắn nói.
"Tiểu nhân vốn là một thuyết thư tiên sinh, nghề nghiệp gia truyền, vốn thuyết thư ở Việt Châu, sau này chiến tranh nên chạy trốn tới Hàn Châu, vẫn tiếp tục làm nghề cũ."
Nói xong, hắn lạnh rùng mình một cái.
"Khi còn ở Việt Châu, bình thường, lúc thuyết thư ở trà lâu, ta thường theo yêu cầu của khách quan kể vài chuyện thần tiên yêu quỷ để góp vui, đương nhiên không thể tránh những câu chuyện về Thanh Đồng Lâm ở cực Bắc Việt Châu. Nhưng nói ra lại khiến tiên sinh chê cười, ta dùng cả nửa đời để kể về thần điểu ở cực Bắc Việt Châu, gia phụ cũng như vậy, tổ tiên đời đời vẫn là như vậy, nhưng tổ tiền đời đời của tiểu nhân chẳng qua cũng chỉ nghe trong miệng của người khác mà thôi, không có người nào từng tận mắt nhìn thấy."
"Nên túc hạ mới có dự định tới đây ư?"
"Cũng không khác mấy."
Đổng Chí trả lời.
"Mỗi khi chúng ta kể chuyện như thật, lại có người tới hỏi chúng ta đã nhìn thấy tận mắt chưa, ta đều không biết nên trả lời ra sao. Dù sao tuổi tác cũng đã cao, nghe nói đám yêu quỷ tàn phá Việt Châu lúc trước đã bị các thần tiên trên trời tiêu diệt, khôi phục lại yên bình, thừa dịp có thể đi được, ta bèn tới xem sao."
"Thì ra là vậy."
Tống Du chẳng hiểu sao lại nghĩ tới Trương lão tiên sinh ở Dật Dô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận