Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 172: Chim Én

Tống Du nằm ngửa nhìn lên bầu trời, trước mắt hắn là bầu trời xanh hòa cùng mây trắng, làn gió mát thổi qua trước mặt thoang thoảng mùi thơm thơm mát của đậu Hà Lan, chim én bay lượn tự do trên bầu trời trong xanh.
Hắn chỉ cảm thấy sự tự do từ tận đáy lòng, an tĩnh mà tốt đẹp.
Như người ta vẫn hay nói...
Ta ngửa mặt nằm giữa trần gian, không cần nhà, cũng không cần lều vải, tự do chính là như vậy, không âu lo, dường như cả sinh mạng ta chỉ đáng giá một khoảnh khắc này.
Tống Du lại hái thêm một quả đậu khác và lột vỏ ra. Ngay lập tức, vị ngọt thơm mát quen thuộc lại tràn ngập trong khoang miệng.
"Sột sột soạt soạt..."
Tam Hoa Miêu bên cạnh đang loay hoay, nó hết ngửi bên phải lại ngửi sang bên trái, nhìn lên rồi lại nhìn xuống, thỉnh thoảng nhảy lên vồ con bướm nhỏ vừa đậu trên mặt đất.
Loại bướm nhỏ này chỉ to bằng móng tay, và có màu xanh tím, với kích thước đó nên đương nhiên khó mà bắt được nó. Nếu bắt được, Tam Hoa Miêu sẽ bỏ tất cả vào túi vải treo trên lưng ngựa, chờ lát nữa cho chim én ăn.
Nó cảm thấy con én luôn sợ hãi mình.
Đạo sĩ cũng nói chim én luôn rất sợ mèo.
Cho nên dọc đường đi nó chưa bao giờ bắt một con chim nào để ăn, tuy rất nhiều lần có thể dễ dàng bắt được nhưng nó lại không kiềm lòng được mà thả cho nó bay đi, dẫu vậy con én vẫn sợ hãi và không chịu đứng yên một chỗ cùng nó. Nó nghĩ có lẽ mình nên bắt vài con sâu bón cho chim nọ ăn, lấy lòng làm nó vui, rồi đến lúc nào đó nó cũng sẽ chấp nhận mình thôi.
Tống Du cũng không để ý đến những chuyện này, hắn cứ để mặc nó chơi.
"Huh..."
Con én sà xuống thật thấp, để lại một câu:
"Tiên sinh, có người đến đây."
Nó vừa dứt lời thì có giọng một phụ nhân vang lên:
"Kẻ trộm từ đâu đến!?"
Tống Du lập tức đứng dậy từ dải đất cao.
Hắn nhìn thấy một phụ nhân có làn da rám nắng bước lên từ con đường mòn dưới chân núi, nhìn thẳng vào người đang đứng trên đất nhà nàng, vừa lo lắng vừa tức giận.
Nhìn thấy là một tên đạo sĩ, lúc này nàng mới thả lỏng đôi chút, nhưng vẫn chưa nguôi ngoai tức giận.
"Ngươi là ai? Ngươi đang ăn trộm đậu Hà Lan của nhà ta đúng không?"
Không ngờ tình cảnh lại y hệt kiếp trước như vậy, khi hắn còn là một đứa trẻ lên núi ăn trộm đậu của người ta bị chủ nhà bắt quả tang.
Nhưng đến cuối cùng vẫn không giống nhau.
"Đại tẩu đừng hoảng sợ."
Tống Du chỉ cười tủm tỉm đứng lên, phủi sạch bùn đất và cỏ vụn trên quần áo, sau đó duỗi ngón tay chỉ về phía mảnh đất bên kia, lập tức có một tia sáng rực rỡ như sao như mưa rơi đúng vào trên ngón tay hắn.
Ngay sau đó hắn mới chắp tay:
"Tại hạ là một sơn nhân ở huyện Linh Tuyền, tỉnh Dật Châu, đang dạo chơi khắp thiên hạ. Khi ta đi ngang qua đây, không nhịn được nên đã mượn một ít đậu của đại tẩu để thỏa mãn cơn thèm. Nhưng tại hạ tuyệt đối không phải kẻ trộm. Nhiều nhất là sau một đêm đậu nơi đây sẽ mọc lại, thậm chí còn mọc ra nhiều hơn trước, đại tẩu xem sẽ biết ngay."
"Ngươi..."
Phụ nhân tức khắc bị dọa sợ hãi, không biết phải nói gì.
"Tại hạ xin cáo từ."
Tống Du chắp tay chào nàng rồi bước xuống núi.
Cùng lúc đó, Tam Hoa Miêu đang bổ nhào lên cố gắng bắt con bướm hai lần liên tiếp, đến khi quay lại đã thấy hắn đang xuống núi, nó lưu luyến nhìn chòng chọc vào con bướm, sau đó nghiêng đầu chạy theo hắn. Con ngựa màu đỏ hồng lặng lẽ tiến về phía trước, đàn chim én trên bầu trời vẽ nên một đường cong tao nhã trong không trung rồi tập hợp lại theo hướng đi của Tống Du.
Con đường mòn này cây bụi rậm rạp, chưa đi được bao xa mấy bóng người đã bị che khuất, trong núi chỉ còn nghe thấy tiếng chuông ngựa mơ hồ truyền tới, cũng không phân biệt được phương hướng rõ ràng.
Phụ nhân ngơ ngác nhìn, đôi mắt mở to.
Sau một lúc lâu, nàng vỗ vào chân mình.
"Ai nha!"
Dường như nàng vừa gặp được một vị thần tiên nào rồi. ...
Tống Du bẻ gãy mấy cọng cỏ bạch mao vừa mới mọc vào mùa xuân, thân cây không dài, lại mảnh nhỏ mềm mại, hắn tiện tay bện một quả cầu rỗng, nhưng nhìn trái nhìn phải lại không hài lòng lắm, lại nghĩ đi bộ không thôi cũng buồn chán nên lại vứt đi và đan thêm hai cái nữa, lúc này mới chọn được một cái yêu thích rồi cho vào túi.
Hái hoa ngắt cỏ, thực ra thong dong nhàn nhã như vậy không hề trì hoãn chuyến đi mà ngược lại còn tạo thêm nhiều niềm vui trên đường đi.
Trong thoáng chốc có cảm giác cứ như được trở về tuổi thơ. Khi ấy, dù hắn có đi đâu, dù con đường dài bao nhiêu, chỉ cần đi trên đường, băng qua những cánh đồng, hay đi ngang qua những hàng cây trong rừng, suốt chặng đường đều ẩn giấu vô số niềm vui.
Đương nhiên đó không đơn thuần là một con đường mà là một hành trình để cảm nhận.
Dần dần, cả hai đi càng lúc càng cao, đến khi lên tới đỉnh núi.
Lúc này Tam Hoa Miêu dừng lại và nghiêng đầu nhìn về phía xa.
Tống Du cũng dừng lại theo nó. Hắn không biết đây là nơi nào, hắn chỉ biết khi nhìn cảnh vật chung quanh từ độ cao này này, khi núi sông đều nằm dưới chân hắn, phong cảnh nơi đây càng tuyệt vời hơn bao giờ hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận