Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 480: Bức Tranh

Vài ngày sau, hắn đã có được không ít thu hoạch.
Tống Du cuối cùng cũng nói lời cáo biệt.
Khổng đại sư vô cùng ngạc nhiên, muốn giữ hắn lại vài ngày.
"Tại hạ đã tới đây được mười mấy ngày, đã có đủ thu hoạch, có dừng lại lâu cũng vô ích, không bằng quay về suy nghĩ tỉ mỉ, chờ lần sau lại tới."
Đạo sĩ nói xong, quay đầu sang nhìn ngọn núi ở phía sau lưng.
"Vừa hay nghe nói trên núi này có một đạo quan, tại hạ muốn lên đó bái phỏng, cũng nên rời đi rồi."
"Tiên sư đã quyết định như vậy, Đậu mỗ cũng không tiện giữ lại lâu, nếu như lần sau tiên sư lại tới đây, nhất định phải tới tìm Đậu mỗ."
"ĐƯợc."
Đạo sĩ đồng ý, sau đó hành lễ với Đậu đại sư.
Sau đó, hắn xoay người nhìn về phía ngọn núi cao chót vót như bức tường ở sau lưng, rồi lại cúi đầu xuống nhìn mèo Tam Hoa ở bên cạnh mình một cái, đi lên núi. ...
Chỉ có một con đường lên núi, đi bộ mất một canh giờ.
Đạo quan ở trên núi không lớn, có vài căn phòng, bên trong có vài vị đạo sĩ, người lớn tuổi nhất đã 70,80 tuổi.
Nghe Đậu đại sư nói, vị lão đạo sĩ này mấy chục năm trước mới đi vào trong tranh. Lúc đó, bởi vì cuộc sống khốn cùng, lại gặp phải thiên tai, không thể sống được ở bên ngoài, bèn bất đắc dĩ đi tới nơi này, dần dần xây dựng đạo quan đầu tiên ở trên sườn núi bên trong bức tranh, từ đó trở đi, bên trong bức tranh cũng đã có đạo quan.
Đây cũng là đạo quan duy nhất ở thế giới trong tranh.
Sau khi Tống Du đưa mèo Tam Hoa tới, các đạo sĩ trong quan đều vô cùng ngạc nhiên, sau khi nghe nói hắn tới từ bên ngoài, càng ngạc nhiên không thôi, đồng loạt tụ tập tới trò chuyện với hắn.
Năm đó, lão quan chủ vẫn còn là một đạo sĩ trẻ tuổi, suýt chút nữa thì bị chết đói, tình cờ tới được nơi này, nhưng không hề mang theo bất cứ kinh điển nào của Đạo giáo, kiến thức và trải nghiệm về đạo giáo của bản thân cũng rất hạn chế, sau khi tới nơi này, mặc dù đã xây dựng một đạo quan ở giữa sườn núi, tuy nhiên hầu như không truyền lại được bao nhiêu học thức kinh điển của hệ thống Đạo giáo một cách nghiêm chỉnh.
Còn về pháp thuật cũng khỏi phải nói.
Ngay cả những đạo sĩ ở bên ngoài, 90% cũng không thể làm được điều đó.
Những đạo sĩ tuổi gần trung niên ở trước mặt này, hầu như đều là đồ đệ mà lão quan chủ thu nhận sau khi xây dựng đạo quan.
Mặc dù nơi đây bình yên, hài hoà, tuy nhiên cũng có người thích yên tĩnh, hoặc bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của lão quan chủ, nên đã lên núi, trở thành đạo sĩ, truyền thừa y bát.
Trò chuyện một hồi, lão quan chủ cũng bị kinh động, run rẩy đi ra.
Tống Du quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, cả người vô cùng gầy gò, mặc dù ông cụ có thể miễn cưỡng đi lại , nhưng vẫn có vào đồ đệ đi theo bên cạnh, để có thể đỡ đi bất cứ lúc nào, dầu hết đèn tắt là từ thích hợp nhất để miêu tả người này.
Tống Du nào dám ngồi tiếp nữa, hắn vội vàng đứng lên hành lễ.
"Tại hạ Tống Du, gặp mặt quan chủ."
"Bần đạo Nguyên Minh Tử, gặp mặt đạo hữu..."
"Quan chủ mau ngồi xuống."
Có một đạo sĩ trung niên nhường lại chỗ, lão quan chủ chậm rãi ngồi xuống, nói với đạo sĩ trẻ tuổi.
"Tiểu đạo sĩ tới từ bên ngoài ư?"
"Đúng vậy."
Lão đạo sĩ cố gắng phân biệt dáng vẻ của hắn, đôi mắt giống như đã không nhìn rõ, nói chuyện cũng có hơi không rõ ràng, nhưng vẫn hỏi tiếp.
"Bây giờ ở bên ngoài đang là năm nào?"
"Tháng Sáu, năm Minh Đức thứ tư."
"Đại Yến có còn không?"
"Vẫn còn."
"Đạo hữu tới đây bao lâu rồi?"
"Khoảng chừng..."
Tống Du nhất thời không biết hình dung ra sao, nhưng vẫn trả lời.
"Khoảng chừng mười mấy ngày..."
"Mười mấy ngày này trôi qua như thế nào?"
"Thôn dân ở dưới núi vô cùng nhiệt tình, chiêu đãi ta rượu ngon, thức ăn ngon, nơi này trừ việc không có buổi tối, có hơi không quen ra, tất cả mọi thứ còn lại đều tốt cả."
Tống Du thành thực trả lời.
"Ha ha ha..."
Lão đạo sĩ lập tức cười lớn.
"Bầu trời ở đây không tối, lúc mới tới đây ta cũng rất không quen, phải rất lâu mới quen được với điều đó, lúc vẫn chưa quen, quả thật rất khổ sở..."
"Không sai."
"Mỗi khi có người tới từ bên ngoài, những người ở dưới núi kia đều rất thích, lúc bần đạo mới tới đây, bọn họ cũng giống như vậy, cũng nhờ có bọn họ..."
"Đúng vậy."
Đạo sĩ nhớ tới tấm lòng nhiệt tình và sự chiêu đãi của các thôn dân trong mấy ngày qua, trong lòng vừa cảm động vừa biết ơn.
"Đạo hữu là người ở đâu?"
"Người Dật Châu."
"Hả?"
"Người Dật Châu."
Tống Du tới gần sát lão đạo sĩ, lớn giọng nói.
"Dật Châu?"
"Đạo gia từng nghe qua chăng?"
"Có nghe, nhưng chưa tới đấy."
Lão đạo sĩ vừa nói vừa phất tay với hắn, giống như sợ hắn không nghe rõ, nên lấy tay để thuyết minh phụ hoạ thêm, sau đó lão đạo sĩ ngừng lại một lát, giống như đang tìm tòi hồi ức nào đó từ xa xăm, sau đó mới xích lại gần bên tai Tống Du, nói.
"Bần đạo vốn là người Cạnh Châu."
"Người Cạnh Châu?"
"À... người Cạnh Châu..."
"Tại hạ đã từng đi tới Cạnh Châu."
"Cái gì?"
Lão đạo sĩ không những nói chuyện không còn rõ ràng, mà tai cũng không nghe rõ, lúc trò chuyện cực kỳ tốn sức.
May mà Tống Du rất có kiên nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận