Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 274: Dưới Chân Thiên Tử

"Tính tiền đi."
"Được."
Tống Du đứng lên trả tiền.
Vậy mà hai người cũng đã ăn được hơn mười văn tiền.
Sau đó, hai người một mèo men theo con đường quay trở về nhà, người đi trên đường cũng ngày càng ít hơn.
Nơi này không thể sánh được với những con phố nổi tiếng bởi sự phồn hoa, chợ đêm hoặc đường hoa, buổi tối, trên đường chẳng có mấy ánh đèn, chỉ có một dải đỏ rực trên bầu trời, phía trên dải đỏ rực ấy lại có một phần chuyển màu cực đẹp, góc hiên của các toà nhà cổ ở hai bên đường cũng bị mài mòn đến mức gạch đá trở nên bóng loáng, đôi khi còn phản chiếu được cả luồng ánh sáng rực rỡ trên bầu trời. Bước đi trong khung cảnh ấy, lòng người chợt bình yên đến lạ.
"Mấy ngày nay có lệnh giới nghiêm, các cửa hàng đều đóng cửa từ sớm, trời vừa tối, người đi lại trên đường lập tức trở nên thưa thớt, những lúc bình thường, người tới người lui cũng đông đúc hơn, còn có cả mấy cửa hàng dọn ra buôn bán."
"Tại sao lại phải giới nghiêm?"
"Còn không phải do yêu ma quậy phá à..."
"Dưới chân thiên tử mà yêu ma cũng dám ngang ngược như vậy à."
"Không phải dưới chân thiên tử vẫn ngày ngày xảy ra án mạng sao? E là nha sai của Thành Trường Kinh chính là nha sai bận rộn nhất thiên hạ, ai cũng có thể giết người, yêu quái có bản lĩnh càng cao, càng không dễ bắt, há chẳng phải càng dễ làm loạn hơn?"
"Bọn chúng giết người à?"
"Há chẳng phải chỉ giết người thôi đâu, bọn chúng còn giết cả quan lớn, đã thế còn không phải chỉ giết một người, nếu không sao triều đình lại có hành động lớn như vậy."
"Nghe nói thành Trường Kinh có Thành Hoàng."
"Không linh nghiệm."
"..."
Tống Du khẽ cau mày.
"Chớ ngạc nhiên!"
Ngô nữ hiệp cười ha ha nói.
"Ở đâu cũng đều như vậy cả, chỗ nào càng nhiều người, nhiều tiền, vướng mắc quyền lực ở chỗ đấy lại càng phức tạp, cũng rất loạn! Đừng nghĩ rằng dưới chân thiên tử mà yên bình, nếu thiên tử không ở đây, nơi này chưa chắc đã loạn như vậy!"
"Thì ra là như vậy."
"Ta chưa hề nói gì cả..."
"Đúng vậy."
"Chúng ta nói chuyện nhỏ giọng thôi, nếu để người khác nghe thấy e là chúng ta sẽ phải chịu khổ..."
"Được."
"Dù sao ngươi cũng nên đi nghỉ sớm đi, trước khi cấm quân, quan huyện hoặc ai đó điều tra rõ ràng mọi chuyện, ngươi chớ nên ra ngoài vào ban đêm, nhớ đóng chặt cửa sổ lại, buổi tối cho dù có nghe thấy tiếng động gì cũng đừng ra xem, cho dù người có nhiều bản lĩnh đi chăng nữa thì thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Đến Trường Kinh rồi, cứ thoải mái dạo chơi, vui vẻ hưởng thụ nét phồn hoa của nơi này.
"Có lý..."
Tống Du gật đầu.
Hắn ngừng lại một lát, sau đó nói tiếp.
"Chỉ là trên đường tới đây, tại hạ đã tiêu không ít tiền, không biết nữ hiệp biết có phương pháp kiếm tiền nào phù hợp cho đạo sĩ không."
"Gì cơ?"
Ngô nữ hiệp nghi ngờ nhìn hắn.
Mèo Tam Hoa đang vui vẻ bước đi phía trước, nghe được lời này liền quay đầu lại nhìn hắn.
Ngô nữ hiệp dường như cảm thấy rất thú vị, nàng khẽ nhếch miệng cười, suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
"Ta nhất thời không nghĩ ra người như ngươi kiếm tiền bằng cách nào cả, ta chưa từng nhìn thấy vì cao nhân nào thiếu tiền cả, để ta nghĩ xem..."
"..."
"Có rồi! Chắc chắn ngươi biết pháp thuật đúng không? Cái đó, cái ở Dật Đô ấy, cách không trộm tiền gì đó, ngươi có biết làm không? Nếu như ngươi biết, ta đưa ngươi tới nhà của một tên ác quan!"
"Tại hạ không có bản lĩnh đấy."
"Vậy ngươi biết làm gì? Tính mệnh à? Vậy ngươi có thể đến tìm vài vị quan lại quyền quý, ta nghĩ cũng có thể kiếm được tiền."
"Ta cũng không có bản lĩnh đấy."
"Vậy ngươi biết làm gì... À, ta nghĩ ra rồi."
Ngô nữ hiệp vỗ đầu, bước chân cũng chậm lại.
"Ngươi hầm thịt bò rất ngon! Ta đã đi khắp nơi từ bắc chí nam, đó là món ăn mà ta yêu thích nhất trên đời. Trong số những người làm món này mà ta từng ăn, ta thấy món thịt bò mà ngươi hầm còn ngon hơn nhiều người, ngươi có thể mở một quán ăn, dùng lầu một làm mặt tiền, chuyên bán thịt bò! Ta biết chỗ nào chuyên bán thịt bò ngon!"
"Tại hạ xác thực tinh thông trù nghệ, chẳng qua mở quán ăn là một việc rất khổ cực, trên đường tới đây, tại hạ đã tốn rất nhiều công sức, gần đây cảm thấy rất lười biếng, nếu một ngày nào đó, tại hạ định chăm chỉ lại, ắt sẽ làm theo gợi ý của nữ hiệp."
"Vậy ngươi biết làm gì?"
"Trừ tà, bắt ma."
"Biết nhiều không?"
"Khá nhiều."
"Cổng thành thường xuyên dán bảng truy thưởng, có một số yêu ma quỷ quái làm loạn ở trong thành hoặc vài khu vực lân cận, nên cần tìm cao nhân tới tiêu diệt bọn chúng, nếu ngươi có thời gian có thể tới xem thử."
Ngô nữ hiệp dừng lại một lát.
"Chẳng qua công việc này rất khó giải quyết, vừa phiền phức mà tiền lại ít, nếu như dễ làm như vậy, ta nghe nói chùa miếu ở trong thành, đạo quán ở ngoài thành rất có bản lĩnh, hơn nữa trong dân gian cũng có không biết bao nhiêu cao nhân. Chưa nói tới những người đấy, chỉ nói tới những người tập võ trong giang hồ như chúng ta, vừa dũng cảm vừa có nhiệt huyết, mặc dù không am hiểu trừ ma, nhưng cũng có thể chém vài con yêu quái để đổi tiền."
"Hôm qua nữ hiệp quan sát ở cửa thành, có đọc được gì không?"
"À..."
Ngô nữ hiệp gãi đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận