Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 609: Dật Đô

Tâm trạng của đạo sĩ vẫn luôn rất tốt, suốt chặng đường trừ yêu diệt ma, cho dù khung cảnh máu me tới đâu, cũng không ảnh hưởng tới việc hắn thỏa sức ăn uống, hoặc là đi tới huyện thành để tìm kiếm và nếm thử ẩm thực ở nơi đó. Trên đường đi, nhìn thấy dân chúng đói khổ cũng không ảnh hưởng tới việc mỗi đêm, trước đi đi ngủ hắn đều nói chuyện phiếm vô tri với Tam Hoa nương nương. Chỉ là hắn quả thực đã có một khoảng thời gian không ngủ trên giường, cũng đã có một đoạn thời gian không ăn cơm ở những quán ăn lớn như vậy.
Lúc này, hắn lùi về sau, ngả lưng xuống giường, có cảm giác như từ nơi hoang dã quay trở về thế giới văn minh.
Hắn liếc mắt nhìn sang, chợt thấy con mèo đang ngồi trên bệ cửa sổ.
"Tam Hoa nương nương đang nhìn gì vậy?"
"Hai người kia đi rồi."
"Ừ."
"Ngồi xe ngựa."
"Tam Hoa nương nương vẫn còn nhớ bọn hắn à?"
Tống Du hỏi nó.
"Chúng ta đã từng gặp bọn hắn ở Dật Đô."
"Tam Hoa nương nương nhớ Dật Đô."
"Còn bọn hắn thì sao?"
"Không nhớ."
Tam Hoa nương nương trả lời, sau đó nó nhảy xuống bệ cửa sổ, ngoảnh đầu sang nhìn hắn.
"Dáng vẻ của loài người đều như nhau."
"Vậy không thể trách được Tam Hoa nương nương."
"Đúng vậy."
Mèo Tam Hoa nhảy vài bước đã nhảy tới bên giường, nó chà móng vuốt lên chiếc đạo bào của đạo sĩ rủ xuống bên giường, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên trên giường, khẽ nghiêng người rồi nằm xuống, duỗi thắng tứ chi ra.
Bốn chiếc móng đều nở hoa.
Tống Du chỉ thấy xúc động.
Lúc hắn mới tới Dật Châu là đầu thu năm Minh Đức thứ nhất, bây giờ đã là mùa đông năm Minh Đức thứ năm, thật không ngờ ở nơi xa xôi vạn dặm này vậy mà lại có thể gặp được cố nhân. Tự mình bước đi, chỉ cảm thấy tất cả đều rất nhanh, cũng không cảm thấy có điều gì thay đổi, nhưng khi nhìn thấy dấu vết năm tháng và sự thay đổi về tâm cảnh của cố nhân, mới chợt nhận ra mặc dù khoảng thời gian này không quá dài, nhưng thực tế cũng không thể coi là ngắn.
Đến cả Du Tri Châu cũng đã được điều về kinh.
Tam Hoa nương nương cũng đã có thể thoải mái chạy tới bên cạnh hắn, nằm ngủ với hắn.
"..."
Tống Du lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy đi rửa mặt.
Tam Hoa nương nương cũng nhảy xuống giường, đi theo sau hắn. ...
"Đạo sĩ, ngươi chưa muốn ngủ sao?"
"Cũng sắp rồi."
"Ngươi không muốn nằm mơ cùng Tam Hoa nương nương sao?"
"Không."
"Thôi được rồi, vậy tối nay Tam Hoa nương nương ta chơi một mình vậy."
"Vậy chúc Tam Hoa nương nương chơi vui vẻ."
"Được rồi..."
Không biết Tam Hoa ngủ lúc nào.
Ban đêm ở Cảnh Ngọc hiếm khi được yên bình.
Mặc dù ban đêm Tam Hoa nương nương có chút không thành thật, khi thì chạy lên chạy xuống, khi thì bắt chuột, khi thì uống nước, lúc thì lại nằm trong chăn chơi trò nằm rạp bò tới. Tống Du ấy vậy mà lại ngủ một giấc thật ngon.
Sáng sớm, bên ngoài có chút ồn ào.
Tiếng kêu gào liên tục vang lên.
Tống Du rời giường dựa vào mép cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy một người dắt theo con ngựa đi từ trái qua phải.
Phía trước có vài tên đạo sĩ trung niên, trên tay đều cầm phất trần. Đi theo phía sau là hai đạo đồng, một nam một nữ, ước chừng khoảng hơn mười tuổi, cả hai đều mang theo lẵng hoa, vừa đi vừa rải hoa. Ở giữa bọn họ là một cái kiệu, nhìn qua thì chính là loại kiệu chỉ có đáy không có nóc, bốn phía được che chắn cẩn thận. Loại này còn được gọi là Minh Dư. Bên trên được trải thảm lông thú, có một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ ngồi chính giữa.
Theo sau lại là hai đạo đồng, cùng mấy vị đạo sĩ trung niên.
Người đi đường nhìn thấy bọn họ thì đều tự động nhường sang hai bên. Những người ở phía xa xa thì đều tụ lại, có nhóm thì quỳ rạp trên mặt đất, có nhóm thì cao giọng hét lớn. .
Nghe như là Vĩnh Dương Thượng Tiên gì đó.
Đoàn này đi từ trái sang phải, từng bước đi chậm rãi, cứ thế mà xa dần.
Âm thanh cũng dần dần biến mất.
Tống Du không biết Tam Hoa đã đứng cạnh mình từ lúc nào, cũng hướng mắt theo hắn, nhìn chằm chằm vào đám người kia. Đầu chuyển động theo đám người kia, thậm chí đến lúc đoàn người kia đi khuất, cô còn muốn thò đầu ra ngoài nhìn.
Tống Du thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn cô.
Mèo con cũng nghiêng đầu, nhìn hắn với ánh mắt tò mò:
"..."
Tống Du lắc lắc đầu, hắn cũng lười hỏi cô.
Tính cách Tam Hoa vốn dĩ chính là như vậy, nhìn thấy đồ vật hay cái gì mới lạ, đều hay nhìn chằm chằm.
Cũng không biết lúc nhìn cô đang suy nghĩ cái gì.
Hoặc là chẳng nghĩ gì cả.
'Ta xuống lầu ăn sáng thôi."
Tống Du lên tiếng:
"Khó khăn lắm mới vào được đại thành. Đây rất có thể là tòa thành duy nhất tại Hòa Châu được người ta xưng tụng một cách miễn cưỡng là chốn phồn hoa mà yên bình. Tam Hoa nương nương có muốn ăn chút gì đó không?"
"Tam Hoa nương nương đêm qua ăn no rồi."
"Chuột bên này ăn có ngon không?"
"Không ngon bằng ở đó."
"Ở Lan Mặc sao... ?"
"Đúng rồi! Lan Mặc!"
Tam Hoa nương nương vẫn không tài nào quên được mùi vị lũ chuột ở Lan Mặc.
Nơi đó chuột không chỉ rất ngon, hơn nữa con nào con nấy vừa to vừa béo, một con cũng đủ cho cô ăn mấy bữa, không giống bên này, một bữa ăn một con còn chẳng bõ.
Tống Du lúc này đã bước ra cửa, đi xuống lầu.
Kiếm khách cũng đi theo hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận