Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 656: Thí Chủ Họ Kim

Tăng nhân nửa tin nửa ngờ, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Mặc dù trời hôm nay không có nhiều nắng, nhưng bầu trời vẫn trắng trong, chỉ có mấy áng mây xám nhạt, không hề có mây đen, vậy Cam Lâm từ đâu ra?
Huống chi bây giờ đang là mùa đông, cho dù có rơi, cũng phải là tuyết rơi mới đúng.
Ngẫm lại lời nhờ vả của tiểu lại ngày hôm qua, nhân lúc người trung niên nọ lại đi ngang qua bên cạnh mình lần nữa, tăng nhân bèn gọi hắn lại.
"Thí chủ."
"Hả?"
Người trung niên lập tức dừng lại, ngước đôi mắt vằn vện tia máu lên thi lễ với hắn.
"Đại sư gọi tiểu nhân lại có chuyện gì?"
"Có phải thí chủ họ Kim chăng?"
"Sao đại sư lại biết được?"
"Đệ đệ của thí chủ nhờ bần tăng hỏi thăm thí chú một tiếng."
"Nhị Kim..."
Người trung nhiên thoáng chốc sững sờ, hắn lập tức hỏi.
"Hiện tại Nhị Kim thế nào rồi? Có còn quản lý việc ở Bệnh Thiên Phường không?"
"Lúc bần tăng tới đây, lệnh đệ đang làm nhiệm vụ ở cửa thành."
Nghe tin đệ đệ đã rời khỏi Bệnh Thiên Phường nguy hiểm, lúc này người trung niên mới vội vàng thờ phào một hơi.
"Huynh đệ thí chủ quả là tình thâm."
Nhất Độ Pháp Sư nói như vậy, sau đó mới nói tiếp với hắn.
"Tối qua bần tăng nằm mơ thấy thần linh, không lẽ các vị đều mơ thấy ư?"
"Bẩm đại sư, tiểu nhân đã hỏi, mọi người đều mơ thấy."
Người trung niên trả lời.
"Trước kia, tiểu nhân thường tới Tuyết Miếu ở trong thành, từng gặp vị Thần Thổ Địa này ở trong miếu Thổ Địa, dáng vẻ cũng giống như trong mơ."
"Thì ra là như vậy."
"Đại sư còn có việc gì chăng?"
"Còn có một việc..."
Nhất Độ Pháp Sư hắng giọng, nhờ hắn giúp đỡ.
"Bần tăng niệm kinh ở đây để loại bỏ đau đớn cho người bệnh, một ngày có thể ban ơn cho hơn mười người, không biết có thể nhờ thí chủ đưa những người bệnh nặng nhất, bệnh tình nghiêm trọng nhất, ở cách xa đây nhất tới chăng?"
Người trung niên đồng ý xong liền rời đi, lúc này ở khu vực lộ thiên trong Bệnh Thiên Phường đã chật cứng người bệnh.
Nhất Độ Pháp Sư không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Nếu như thần tiên hiển linh, tại sao phải đợi tới ngày hôm nay?
Nhưng hắn chỉ vừa nói xong chưa bao lâu, bầu trời bỗng nhiên không có gió mà ngưng tụ thành mây tạo thành một mảng đen, vừa hay có thể bao phủ bầu trời Hàn Tô.
Tính toán thời gian, đã gần tới giờ Tỵ.
Tới giờ Tỵ, bầu trời quả thực đã giáng Cam Lâm.
Cơn mưa này cũng rất thần kỳ, mưa thấm vào người nhưng không hề lạnh chút nào, nhiều nhất cũng chỉ có đôi chút khí lạnh. Nếu như là người nhiễm dịch bệnh, có thể giải trừ được chứng đau đầu như muốn nứt ra. Mưa rơi xuống đất, không tiếng động thấm nhuần vạn vật, rơi xuống đất không nhìn thấy đâu nữa, mưa rơi xuống y phục cũng không làm ướt vải vóc, chỉ tiến vào trong cơ thể.
Dân chúng toàn thành đều sợ hãi, cho cho rằng thần tiên hiển linh.
"Thần Thổ Địa... Thần Thổ Địa..."
Nhất Độ Pháp Sư thì thào trong miệng, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy màn mưa đang xối xuống, bất chợt nở nụ cười.
"À..."
Nào phải thần linh làm ra điều đó?
Mà chính là người đi cùng với hắn.
Ý cười trên gương mặt tăng nhân ngày càng nhiều.
Từ khi hắn đi tới Quy Quận cho tới giờ, mặc dù hắn đã gặp phải không ít người đồng hành, nhưng trong lòng vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy xúc động.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn sang dân chúng bên cạnh. Tăng nhân đã sử dụng cạn kiệt sức lực cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn chỉ đành cúi đầu nhắm mắt lại, mặc niệm trong lòng.
"Phật Tổ tại thượng, đạo hạnh của đệ tử nông cạn, pháp lực thấp kém, nhưng nhìn thấy bách tính Quy Quận rơi vào cảnh gian nan cũng cảm thấy rất không đành lòng. Dù đã dùng hết tất cả pháp lực nhưng cũng chỉ như cát trong sa mạc, nếu Phật Tổ có thể nghe thấy, xin hãy mở lòng từ bi, cho đệ tử mượn dùng tạm một gáo nhỏ trong pháp lực vô biên của Người, đệ tử nguyện dùng dương thọ của mình để đổi."
Vô số hạt mưa phiêu đãng rơi xuống.
Điều thần kỳ là Phật Tổ giống như thật sự nghe thấy lời khẩn cầu của hắn. Lúc hắn mở mắt ra, pháp lực vốn đã tiêu hao hết ở trên người hắn đã khôi phục được bảy tám phần.
"A Di Đà Phật..."
Nhất Độ Pháp Sư mở mắt ra, tiếp tục niệm Phật chú. ...
Giữa trưa.
Đạo sĩ đưa Tam Hoa nương nương và kiếm khách đi vào Bệnh Thiên Phường. Hắn nhìn thấy vô số bách tính đang chờ chết, cũng nhìn thấy tăng nhân mập mạp giống như Bồ Tát đang ngồi niệm Phật chú, mọi người xung quanh đang vây quanh hắn.
Trong suốt chặng đường, đoàn người đã gặp được không biết bao nhiêu người dân nhiễm dịch bệnh, thế nhưng lần nào gặp, bọn hắn vẫn đều cảm thấy không đành lòng.
Mà mỗi ngày, vị tăng nhân béo này đã thi pháp giúp mười người dân tránh khỏi đau đớn. Ngoài ra một ngày hắn còn thi pháp giúp một người kìm hãm dịch bệnh. Đối với hắn mà nói, cả hai việc này đều tiêu hao rất nhiều pháp lực, cuối cùng, khi pháp lực đã tiêu hao hết sẽ chuyển sang tiêu hao năng lượng cơ sở của chính bản thân hắn. Thế nhưng bên trong Bệnh Thiên Phường này, số người bị bệnh đâu chỉ dừng lại ở con số một nghìn. Hắn làm như vậy không biết đã sử dụng bao nhiêu cái mạng của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận