Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 545: Sát Khí

Liên tục có người tiến lên phía trước, cứ nói một câu lại đi lên một bước, những người phía sau cũng nhao nhao đi theo.
Đám người cách Tống Du ngày càng gần.
Ánh mắt Thư Nhất Phàm lạnh lẽo, hắn đứng im không động đậy, chỉ để mặc cơn gió lay động quần áo của mình, ngắm nhìn những người giang hồ kia, trong lòng thầm tính toán, có bao nhiêu người trông có chút bản lĩnh, bao nhiêu người kêu gào hung dữ nhất. Đợi lát nữa sau khi ra tay, hắn nên giết mấy người trước mới có thể trấn áp được nhiều người như vậy.
"Các vị."
Chợt nghe thấy giọng nói của Tống Du truyền tới từ bên cạnh.
"Có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Trịnh mỗ không biết hôm nay là ngày gì, chỉ biết nếu hôm nay đạo gia không giao bảo vật ra, chỉ sợ không phải ngày chết của đạo sĩ, thì chính là ngày chết của Trịnh mỗ."
"Giao ra cũng là ngày chết của ngươi!"
"Các vị hảo hán, không cần phí lời với hắn, dứt khoát cùng nhau xông lên bắn chết hắn! Sau đó, bảo vật thuộc về người nào, chúng ta sẽ thảo luận sau theo phương pháp của giang hồ!"
"Chớ bắn hỏng bảo vật!"
Tống Du chỉ lắc đầu cười, hắn đưa tay ra, rút chiếc hộp từ trên lưng ngựa xuống.
Lúc này, đám người giang hồ lập tức yên tĩnh lại.
Tất cả ánh mắt đều tập trung lên chiếc hộp đó.
"Hôm nay là tiết Kinh Trập."
Ngoài Thư Nhất Phàm sắc mặt cứng lại ra, hắn nhìn Tống Du, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Những người khác dường như đều không chú ý hắn đang nói gì, chỉ để ý tới hành động của hắn.
Tống Du không chút hoang mang mở chiếc hộp ra.
Bên trong quả nhiên là một cuộn tranh.
Đám người giang hồ lập tức náo loạn.
Có người nắm chút binh khí, trường cung trong tay mình. Có người kiễng chân nhìn chằm chằm cuộn tranh trong chiếc hộp. Còn có người không ngừng chen lên phía trước. Nhưng một một ai chú ý tới mây đen đã tích tụ trên bầu trời, thế giới sớm đã trở nên tối tăm một cách không thể tưởng tượng được.
"Bốp!"
Mọi người vẫn còn chưa nhìn rõ, chiếc hộp đã được đóng lại.
Mọi người đưa mắt lên nhìn, chỉ thấy gương mặt bình tĩnh của đạo sĩ.
"Chư vi muốn lấy bảo vật từ trong tay tại hạ, trước tiên phải lấy tính mạng của tại hạ đã, điều này thì phải xem các vị có bản lĩnh đó hay không. Chỉ là tại hạ cũng phải nhắc nhở các vị một câu, đã kéo cung rút kiếm ra thì không thể đổi ý."
"..."
Mọi người nghe thấy lời của hắn thì hiểu được, ngày hôm nay, bọn họ sẽ không thể hòa nhã lấy đi bức tranh này từ trong tay của đạo sĩ, mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ cũng đã có quyết định.
Sát khí tụ tập ở trên ngọn núi.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù hôm nay đạo sĩ giao bức tranh ra, bọn họ cũng chỉ là tiêu diệt được đối thủ lợi hại nhất mà thôi, tranh thì chỉ có một bức, nhưng bọn họ lại có nhiều người đến vậy, xem ra cũng phải chém giết một trận.
Lúc này, đám người giang hồ đều im lặng như tờ.
Dần dần, bắt đầu có người chú ý thấy, không biết từ lúc nào, cũng không biết vì sao, tóc của mọi người ở đây đã bay lên, dao động theo gió ngưng không rơi xuống.
Sát ý càng nặng, tóc bay lên càng cao.
"Sét sắp đánh rồi!"
"Mọi người mau bắn tên!"
"Cùng nhau bắn!"
"Bắn chuẩn chút!"
Có tiếng dây cung bị kéo căng.
Thư Nhất Phàm không nói chuyện, hắn chỉ thúc ngựa tiến lên phía trước một bước, xoẹt một tiếng, hắn rút thanh bảo kiếm trong tay ra.
Ánh mắt hắn không nhịn được nhìn lên trên trời.
Với sự nhạy cảm và giác ngộ về kiếm đạo của hắn, hắn đã nhận ra đang có một sức mạnh đáng đang tích tụ ở đám mây đen trên đỉnh đầu.
Sức mạnh này khiến cho nhịp tim của hắn cũng đập nhanh hơn.
"Tại hạ phải nói rõ với các vị, hôm nay, những người chết ở đây đều là những người muốn giết tại hạ, những người bị thương đều là những người muốn thương tổn tại hạ."
Vẻ mặt đạo sĩ vẫn dung dung như cũ.
"Cũng nhắc lại với các vị một lần nữa, tại hạ tu hành ở trong núi ở huyện Linh Tuyền, Dật Đô, từ này về sau, trên giang hồ sẽ không còn chí bảo của Đậu gia nữa."
"Vù..."
Có người phất tay bắn tên ra.
Giống như dẫn tới phản ứng dây chuyền, tất cả mọi người đều buông tay ra, mũi tên bay như mưa, lướt qua bầu trời.
Thư Nhất Phàm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm mũi tên.
Thế nhưng đồng thời ngay lúc này...
Ánh sáng toả ra khắp trời đất.
Mấy vạn tia sét tích tụ ở đám mây đen trên đỉnh đầu trong nháy mắt cùng nhau rơi xuống, chúng tụ tập lại trên đỉnh núi, phản chiếu trời đất thành một khoảng sáng như tuyết, đến cả tuyệt thế kiếm khách cũng mở to hai mắt ra.
Đây là thần lực! Không phải sức người!
Trong lúc nhất thời, hắn chợt nhớ lại đêm giông tố vào ba năm trước...
Sấm sét không ngừng giáng xuống ở xung quanh nghĩa trang.
Ngày đó, hắn ngồi ở cửa ra vào, cảm ngộ thế sấm sét của trời đất. Tuy chỉ có một đêm, nhưng hắn đã có không ít thu hoạch, mãi cho đến lúc rời đi, hắn cũng thường xuyên nghĩ tới hàng vạn tia sấm nổi lên trong đêm đó, khiến hắn được lợi không thôi. Đến ngày nay, có người đồn rằng kiếm pháp của hắn giống như sấm sét, không ra tay thì thôi, một khi hắn xúc kiếm, kiếm sáng như chớp, uy thế như sấm, hơn nữa còn liên miên không dứt. Tất cả đều là vận may có được nhờ vào vạn tia sấm sét này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận