Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 558: Chuyện Phi Lý

Kiếm khách áo xám nhìn chằm chằm phía trước, nhẹ giọng lẩm bẩm, rồi đột nhiên cau mày.
"Không đúng! Sao kiệu hoa lại như vậy?"
Hóa ra là minh hôn, nếu không phải mang thi thể thì hẳn là linh bài mới đúng. Lúc này, đội rước dâu đã đi qua trước mặt họ. Trong thoáng chốc bọn họ có thể nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào loáng thoáng phát ra từ cổ kiệu.
"..."
Kiếm khách áo xám lại quay đầu nhìn Tống Du.
Nói chung, không ai có thể dễ dàng tìm được một người sống đồng ý minh hôn với người chết. Sở dĩ người đời tìm đến minh hôn cho con cái nhà mình không chỉ vì tin vào phong thủy và muốn mang lại lợi ích cho người sống mà còn vì muốn con cái mình có người bầu bạn sau khi chết, ít nhất để họ không hóa thành một con quỷ cô đơn. Nhưng nếu tìm người sống đến minh hôn thì sẽ không đạt được mục đích sau cùng, thậm chí sẽ có nguy cơ bị người đời phỉ nhổ, vậy mới nói nghi thức này cần đặc biệt cân nhắc rất nhiều vấn đề.
Sau khi nữ tử qua cửa sẽ trở thành góa phụ, tương lai thường không mấy tốt đẹp. Trên thực tế, minh hôn vốn là một chuyện không có ý nghĩa gì, có người cho rằng đó là một phong tục xấu cần bị bài trừ, có người lại cho rằng không phải, nhưng ngay cả vương hầu, quý tộc cũng hiếm khi tìm một người sống đến minh hôn với con trai đã chết của mình, đây chắc chắn là một chuyện càng phi lý hơn, và cũng là chuyện mà lễ nghi và pháp tắc của thế giới không cho phép. Là chuyện hoang đường vô cùng.
Chỉ là ngày nay thật khó để nói. Có người biết bản thân không thể sống sót nên bán con gái mình cho người khác làm nô tì, bán rồi thực chất có thể mở ra một con đường sống, nhưng nếu ngươi phải ngăn cản bằng mọi cách lại chẳng khác nào đang cắt đứt đường sống của người khác.
Tuy nhiên, tiếng kêu khóc nghẹn ngào và nức nở trong xe mang theo sự tuyệt vọng khiến người ta cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.
Đúng lúc này, lại nghe thấy một tiếng va chạm khác phát ra từ cổ kiệu. Bản thân chiếc kiệu cũng rung lắc một hồi. Giống như có ai đó đang giãy giụa bên trong.
"Bành..."
Một bóng người bị hất văng ra khỏi cổ kiệu. Ngay sau đó đội ngũ rước dâu đột nhiên dừng lại, tiếng thổi kèn, tiếng đánh chiêng cũng dừng lại.
Dưới ánh sáng từ đèn lồng và đuốc, có thể thấy một nữ tử mặc váy cưới màu đỏ thẫm rơi ra khỏi cổ kiệu. Nhưng nàng bị trói chặt bằng dây thừng, không thể cử động tay chân được, thậm chí miệng còn bị bịt lại.
"Ô ô ô..."
Vẻ mặt của kiếm khách áo xám đột nhiên cứng lại, bàn tay cầm trường kiếm khẽ động. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu không phải Tống Du đứng bên cạnh hắn, hoặc nếu tối nay hắn không được gia đình này chiêu đãi một bữa cơm, e rằng bây giờ kiếm của hắn đã ra khỏi vỏ, cũng không biết phải đổ bao nhiêu máu tươi.
"Cô dâu ngã rồi..."
Phía trước có người hét lên. Cô dâu còn đang giãy giụa trong cơn nghẹn ngào, đang lúc nàng vặn vẹo như con sâu trên mặt đất thì có hai người trung niên đã tiến tới, túm lấy nàng rồi lại nhét trở vào trong cổ kiệu.
"Khởi kiệu..."
Lại có người khác hét lên. Tiếng thổi kèn và tiếng đánh chiêng lập tức vang lên, đội rước dâu lại bắt đầu di chuyển. Trong khi đó, đạo nhân và kiếm khách vẫn đứng yên. Kiếm khách đang xoắn xuýt chẳng biết nên làm sao. Đạo nhân lại đang lắng nghe tiếng động trong căn nhà phía sau.
Sau lưng hắn là một gian nhà lá trong thôn, một cặp vợ chồng đang chung sống trong đó, đạo nhân, kiếm khách và Miêu Nhi đứng dựa sát vào bức tường cạnh cửa sổ, cách cửa sổ, người trong nhà không nhìn thấy người bên ngoài mà chỉ có thể nhìn thấy đội ngũ rước dâu đang di chuyển chậm rãi xa dần theo từng tiếng kèn và tiếng chuông có tiết tấu. Sau đó họ bắt đầu nhỏ giọng thảo luận trong nhà.
"Sao nhà họ Đinh kia có thể làm chuyện thất đức như vậy? Lôi kéo tiểu cô nương ngoan ngoãn nhà người ta thành thân với người chết! Sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ bị thiên lôi đánh một trận!"
"Trước đây không phải đã có vài người nhà họ Đinh chết đấy sao. Nghe nói bọn hắn phạm phải chuyện cấm kỵ phong thủy nào đó ..."
"Ta chưa bao giờ thấy họ độc ác như vậy trước đây?"
"Nhắc đến thất đức thì ai có thể thất đức như Tào lão đại đó? Em trai và em dâu hắn vừa mất cách đây không lâu, ấy vậy mà người làm chú như hắn lại bán cháu gái mình làm vợ cho người đã chết. Trong thiện hạ này làm sao nhìn thấy được chuyện nào vô đạo đức đến nhường này?"
"Không bán thì còn có thể làm gì được? Tào lão đại kia bản thân hắn còn không đủ tiền ăn, chẳng lẽ còn có thể nuôi thêm một tiểu nương tử nữa sao?"
"Ngươi thì biết cái gì?"
Giọng nói đột nhiên trở nên càng nhỏ hơn.
"Ta nghe nói nhà họ Đinh mua tiểu nương tử nhà họ Tào với giá cao ngất trời! Bỏ ra số tiền lớn như vậy, nhưng cũng không phải mua nàng về làm góa phụ mà là để chôn xuống cùng nấm mồ với cháu trai của họ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận