Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 900: Thiên Lôi

Cho dù nó không thể đốt không chết cương thi, cũng có thể đốt nó bỏ chạy.
Cho dù đốt không chạy, cương thi là do con người thi biến mà thành, vừa ngu ngốc vừa chậm chạp, lại không bắt được mèo, càng không thể bắt được Tam Hoa nương nương.
"..."
Mộc Vân Tử quan sát nó, hắn suy nghĩ kỹ càng sau đó gật đầu.
"Đã như vậy, bần đạo sẽ thiết lập pháp đàn ở trong phòng, để tiểu đạo hữu ra trận trước, ta sẽ quan sát tình huống rồi mới quyết định khai đàn thỉnh thần."
"Nếu như con kia cương thi không lợi hại, ngươi cũng không cần gọi Thiên Lôi."
"Tiểu đạo hữu chán ghét Thiên Lôi à?"
Mộc Vân Tử nheo mắt lại nhìn nó.
"Không ghét Chu Thiên Lôi."
"Thật à?"
"Đúng vậy!"
"Vậy nghe theo tiểu đạo hữu..."
Một già một trẻ tiếp tục thảo luận.
Giọng điệu của lão đạo sĩ không hề lạnh nhạt, tiểu nữ đồng cũng lễ phép trả lời, chỉ là dưới ánh mắt của các thôn dân và sai nha, cảnh tượng này ít nhiều gì cũng có chút kỳ quái, liên tưởng đến phương diện tu hành, bọn hắn lại cảm thấy thật thần kỳ.
Trên nóc nhà, chim én vừa quay đầu rỉa lông, vừa cố gắng ghi nhớ cuộc trò chuyện của cả hai.
Không bao lâu sau, bô lão lớn tuổi gọi một thôn dân từng tận mắt nhìn thấy tà vật này nhưng vẫn sống sót trở về, tới miêu tả dáng vẻ của tà vật.
Đây là chuyện của hơn hai năm trước.
Lúc ấy, hắn nhân một đêm trăng ra ngoài bắt rắn, lúc quay về tình cờ gặp phải tà vật mới ăn dê từ trong thôn đi ra, dáng vẻ của nó không khác con người là bao, mặc y phục rách rưới, không phân biệt ra là của triều đại nào, nhưng ngũ quan đã không nhìn ra dáng vẻ của con người nữa. Mặt mũi nó hung dữ, miệng đầy máu tươi, trên đầu có lông trắng, cơ thể đã thối rữa một nữa, vừa nhìn thấy hắn, nó liền gầm lên chạy theo hắn.
Lúc ấy, nam tử suýt chút nữa bị doạ chết.
May mà hắn là một nam tử trong độ tuổi tráng niên, hắn kịp thời phản ứng, co giò bỏ chạy, tà vật vẫn đuổi theo sau lưng hắn không chịu đi.
Trong bóng đêm, điều này quả thật doạ chết người.
Cuối cùng, nam tử này cũng nhanh trí, trèo lên trên cây, tà vật này quả nhiên không biết trèo cây. Lúc đó, nó vẫn chưa có thành tựu tu luyện gì, cũng chưa được thông minh như bây giờ, nó vội vàng vây quanh gốc cây đi lòng vòng, vừa đi vòng vừa phát ra tiếng gầm khiến người ta sợ hãi, nước dãi của nó cũng trào ra khỏi miệng. Tuy nhiên, cho dù nó có nôn nóng tới đâu cũng không thể động tới nam tử ở trên cây được.
Nam tử sắp bị doạ chết, hắn đành phải ôm chặt thân cây, trôi qua một đêm gian nan nhất trong đời ở trên cây.
Mãi cho tới canh năm, gà vừa gáy, thứ kia liền rời đi.
Đến khi người trong thôn phát hiện ra, nam tử ôm cây đã bị dọa đến mức đầu óc không tỉnh táo, quanh thân cây đã bị vật kia giẫm thành một vòng tròn, nước dãi cũng chảy thành một vòng, tanh hôi khó ngửi.
Giống như câu chuyện ma mà lão nhân thường kể.
Tam Hoa nương nương nghe xong, nó cũng muốn học theo đạo sĩ nhà mình, nhanh chóng phân tích đây rốt cuộc là tà vật gì, sợ điều gì, làm thế nào để tiêu diệt nó một cách đơn giản, thuận tiện nhất, nhưng vừa ngẩng đầu lên, nó lập tức phát hiện ra, kiến thức mà nó tích lũy không đủ để nó làm như vậy, bèn âm thầm từ bỏ.
May mà người khác cũng không phát hiện ra.
Hai người liền bắt đầu chuẩn bị việc của mình.
Mộc Vân Tử chọn một thôn xá dễ dàng cho việc quan sát và chạy trốn, hắn lập pháp đàn ở trong phòng, cũng chuẩn bị không ít vật dụng để khai đàn thỉnh thần như lư hương, cống phẩm, hương nến, lá bùa.
Tam Hoa nương nương đi dạo một vòng quanh thôn, không biết muốn tìm thứ gì, nó cũng không mở miệng ra hỏi, chỉ tự mình cặm cụi đi tìm, dáng vẻ hoàn toàn muốn một mình tự lực cánh sinh, mãi đến khi tìm được một đống đá, lúc này nó mới di chuyển đống đá vào trong thôn. Hai sai nha sai và thôn dân thấy vậy đều tới giúp đỡ nó.
Nói ra cũng thật thần kỳ...
Tảng đá xanh còn thô to hơn cả vòng eo con người, người làm việc nặng nhọc ở trong thôn còn không ôm nổi, đến cả những sai nha trẻ tuổi biết võ cũng khó mà ôm được, thế nhưng tiểu nữ đồng này có thể ôm tảng đá lên một cách nhẹ nhàng.
Thôn dân thấy vậy, không khỏi an tâm thêm mấy phần.
Chỉ là không biết Tam Hoa nương nương này ôm đá như vậy về để làm gì, không lẽ muốn dùng đá để đánh chết tà vật kia à?
Thấy mặt trời ngày càng khuất bóng, các thôn dân cũng không dám ở lại lâu, mọi người chỉ mang tất cả đồ vật mà Mộc Vân Tử yêu cầu tới, sau đó lần lượt rời đi, chỉ để lại hai tên sai nha.
Tam Hoa nương nương vẫn giữ lời hứa, nó quả thật đã đi bắt vài con chuột đến, đập chết chúng ngay tại chỗ, sau đó cột đuôi chúng lại treo trên cành cây ở cửa thôn, gió thổi tới, mùi máu tươi bị thổi tản ra.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận