Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 353: Tin Đồn

"Thuận theo tự nhiên."
Tống Du đặt chén trà xuống nói.
Quốc sư nghe xong cũng không khỏi hoang mang, lại rót cho hắn nửa chén:
"Nói đến học thuyết địa phủ và luân hồi này, cũng có chút quan hệ với Phật giáo, bần đạo hôm nay đi Thiên Hải tự bái phỏng Chính Tuệ phương trượng, cũng là cùng ngài thảo luận một hồi về thuyết địa phủ luân hồi, Chính Tuệ phương trượng rất có tu vi, cũng rất có kiến giải, bần đạo cũng thu về được những kiến thức cho mình."
"Quốc sư thấy thế nào?"
"Bần đạo cho rằng, thế gian có cô hồn dã quỷ tiêu tán, không có chỗ an thân, có cả những người làm ác bởi vì đủ loại nguyên nhân chạy trốn luật pháp dương gian, hoặc là luật pháp dương gian không cách nào trừng phạt."
"Đúng vậy."
"Nếu có một giới âm phủ địa phủ, vừa có thể thu nhận thiên hạ cô hồn dã quỷ, cho bọn họ chỗ an thân, cũng tránh cho bọn họ ở dương gian làm loạn, còn có thể thành lập âm ty chấp pháp, chuyên quản những chuyện làm loạn dương gian của âm quỷ, cũng có trợ giúp nhân gian thái bình pháp trị. Ngoài ra nếu người chết sau linh hồn không hề tự nhiên mất đi, âm phủ chính là nơi mà tất cả mọi người sau khi chết quy về, dương gian phạm qua pháp mà không bị trừng phạt , bất luận là giấu trời hay biển, hay là bởi vì thân phận tôn quý mà không bị pháp luật trừng phạt trên dương gian, đến nơi này, tất cả đều được xử án một lần, dương gian thoát tội, âm gian chịu phạt, ai cũng phải sợ điều ác."
"..."
Tống Du suy nghĩ trong chốc lát, có vài lời muốn nói, nhưng không biết bản thân mình có nghĩ rõ ràng hay không nữa, cũng không biết liệu vị quốc sư kia có muốn nghe hay không, vì vậy lại thôi, chỉ cười nói với hắn:
"Những lời ấy của quốc sư, nếu là để cho những người trong triều đình vương cung quý tộc nghe được, không biết có bao nhiêu người mất ngủ."
"Bần đạo đương nhiên không dám nói cho bọn họ nghe, cũng không dám nói ra bên ngoài. Nhưng Phục Long Quan là thế ngoại chi địa, lịch đại quan chủ đều là thần tiên, nhìn khắp thiên hạ, bần đạo cũng chỉ dám nói cho đạo hữu nghe."
Quốc sư nói tới đây lại nheo nheo mắt,
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, bọn họ ngủ không được thì sao, ngủ không được ngon, nếu như thực sự có địa phủ này, có thể làm cho bọn họ ngủ không ngon giấc, thì cũng đáng."
"Dân gian đã sớm đã có tin đồn này rồi."
"Đạo hữu là chỉ..."
"Địa phủ địa ngục mà ngài vừa nói."
"Cho nên là, bọn họ cho dù có sợ hãi đi nữa, cũng không nên là sợ bần đạo, có hay không bần đạo, bách tính đều là nghĩ như vậy, bọn họ có thể ngăn bần đạo không được nói lung tung, chẳng lẽ còn có thể làm cho thiên hạ bách tính không dám nghĩ lung tung sao?"
"Nghe có vẻ không dễ thực hiện."
"Đạo hữu nói rất đúng, nhưng theo tình hình hiện tại, lòng dân luôn hướng về phía đó, vạn chúng tín niệm tụ tập, địa phủ ngưng tụ cơ hồ đã là điều tất nhiên, điểm khác chỉ ở chỗ là khi nào ngưng tụ, lại ngưng tụ thành cái dạng gì, ngưng tụ mà thành địa phủ tì liệu có sự luân chuyển nào tiếp hay không?"
Quốc sư lắc đầu,
"Nếu mặc kệ mọi việc, khi địa phủ vừa mới thành, sợ là sẽ loạn hỏng bét một phen."
"Giống như Thiên Cung lúc ban đầu."
"Đúng vậy. Thần linh tranh vị, người người cũng tranh vị, ngược lại khiến cho thiên hạ yêu ma làm loạn, dân chúng lầm than!"
"Quốc sư nghĩ thế nào?"
"Phải chuẩn bị sớm, thượng liên thiên cung, hạ biểu triều đình, chuẩn bị xây dựng âm ti."
Quốc sư nói tiếp:
"Địa phủ khi còn đơn sơ, thì tiến hành làm những việc đơn giản, sau đó dần dần hoàn tất, liền làm việc hoàn thiện. Theo như cách nhìn của bần đạo, lúc ban đầu địa phủ chỉ cần có âm ti truy bắt thiên hạ yêu quỷ là được, đợi đến địa phủ dần dần hoàn thiện, sinh linh tín niệm hương khói lại tạo nên càng nhiều âm thần, cho âm Thần mang đến càng nhiều thần thông, địa phủ sẽ càng có nhiều chức trách, theo lẽ tự nhiên có thể giải quyết càng nhiều chuyện, chủ yếu nhất chính là, thuận theo tự nhiên, từng bước từng bước một , tránh sinh loạn..."
Quốc sư nói một hơi dài.
Đại khái là những lời này ngoại trừ nói với truyền nhân của Phục Long Quan, quả thực không thể nói với ai khác. Hắn nói liền một mạch không dừng, nhưng lại bởi vì hai người mới quen không lâu, chưa hiểu rõ đối phương, nên vẫn có phần kiềm chế.
Chỉ nói đại sự đại thế, tất thành sự.
Những chi tiết nhỏ lại không được đề cập.
Tống Du cũng không có hỏi hắn nếu như địa phủ kiến thành, hắn ở trong đó sẽ giữ vị trí gì, vị hoàng đế đương triều đang ủng hộ hắn là giữ vị trí gì. Hỏi vậy không thích hợp cho lắm. Đồng thời Tống Du cũng không quá để ý, nhân sinh ngắn ngủi, địa phủ kiến thành đối với hắn mà nói là thứ duy nhất đáng để mong chờ, là chính mình tận mắt chứng kiến câu chuyện này, ngoài ra không có ý định hay mưu cầu gì khác.
"Chẳng hay đạo hữu nghĩ ta có thể làm được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận