Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 220: Đã Quen Sống Gian Khổ

Lẽ nào chỉ đơn giản là muốn tiền?
Nếu đúng như vậy, bản thân hắn có nên lấy thêm không? Đừng nói ba đồng, ba mươi lượng với hắn cũng không thành vấn đề. Lúc này, phía trước lại truyền đến một giọng nói khác vang lên:
"Tại hạ nghe nói đại nhân đây vốn là dân nghèo trong thành, chẳng hay sao lại thành ra nông nỗi này?"
"Tiểu nhân cũng là..."
Lý đại nhân vừa định nói rằng vì bất đắc dĩ nên mới thành ra như vậy, sau đó nói dối để biện minh cho mình, nhưng trong lúc lơ đãng, hắn lại chạm phải ánh mắt bình tĩnh kia, trong lòng hắn không khỏi run sợ. Hắn cảm giác đôi mắt ấy bình tĩnh tới mức dù hắn có nói gì đi nữa thì vị đạo sĩ vẫn sẽ không tức giận, sẽ không để ý hắn. Nhưng ánh mắt ấy, biểu cảm ấy lại làm cho hắn hết lần này tới lần khác muốn đem hết tất cả những lời định nói nuốt lại vào trong.
"Chỉ là có chút nhàm chán nên ta muốn nghe đại nhân kể về trải nghiệm của mình. Nếu ngài đã cất công đến đây, thì tốt nhất ngài nên nói ra sự thật."
Đúng vậy.
Đó chính xác là những gì hắn ta cảm nhận được.
Đã cất công tới đây rồi, cần gì phải nói dối nữa. Mặt đối mặt với một bậc cao nhân như vậy, thì nói thật và nói dối lúc này có gì khác biệt?
Nhưng làm sao hắn có thể nói ra những chuyện đó?
Ánh mắt cộng thêm biểu cảm của Lý đại nhân ánh mắt luôn thay đổi, cuối cùng bằng giọng run rẩy hắn nói:
"Tiểu nhân đã từ trước đã quen sống gian khổ, nhưng tình cờ gặp may mắn, cuộc sống có phần thoải mái hơn. Sau này, khi tiểu nhân đã quen với việc sống cùng với tầng lớp quý tộc, luôn phải cúi đầu để lấy lòng người khác, luôn phải tàn nhẫn và độc ác trước mặt những người nghèo. Phải như vậy thì tiểu nhân mới có thể sống sót được, còn không, tiểu nhân e là sẽ quay lại cuộc sống nghèo khó như trước mất."
"Chỉ như vậy thôi sao?"
"Đúng là vậy."
Lý đại nhân kiên nhẫn nói tiếp:
"Kính xin tiên sư hãy cho ta một cơ hội để làm lại cuộc đời."
Tống Du không giấu được nụ cười. Hắn e rằng câu chuyện không chỉ có như vậy.
Trong lòng hắn biết rõ điều đó, nhưng hắn lại không hỏi lại. Nói thật ra thì hắn không quan tâm.
Tống Du hoàn toàn không giải thích rõ nửa cuộc đời trước đó Lý đại nhân đã trải qua những gì, lại muốn giúp hắn hướng thiện, cải tà quy chánh. Đó cũng chính là bản lĩnh của Phật Tổ để trở thành một vị Phật.
Chỉ thấy hắn đưa tay ra lật một cái, lấy ra đồ vật gì đó, đặt nó trên bàn.
Vật thể này có kích thước bằng quả óc chó, màu trắng sữa, hình dạng tựa như trái tim người, các chi tiế rõ ràng, có thể nhìn thấy được, thoạt nhìn thoáng qua có thể biết ngay rằng nó không phải là một vật thể bình thường.
Lý đại nhân chăm chú nhìn, hắn bị hú vía một phen
"Xin hỏi tiên sinh, đây là vật gì?"
"Bất Khuy Tâm"
"Tại sao? Tại sao lại là Bất Khuy Tâm? Tại sao là không thẹn với lòng?"
"Vật này được đất trời nuôi dưỡng, vốn có liên quan đến tâm tư thiện ác trên thế gian, uống chung với rượu có thể ngăn cản con người ta làm chuyện trái với lương tâm."
Vật này thực chất là tinh hoa của Tinh Linh được đất trời nuôi dưỡng, có một cuốn sách đã ghi lại về nó, không chỉ ghi lại cách dùng, cách làm thuốc và tác dụng mà còn ghi lại mùi vị của nó. Tống Du đã gặp phải thứ tà ác này khi rời khỏi Đại Sơn Tập Trấn, nhưng hắn ta không mang theo bất cứ thứ gì bên mình, hắn đã dùng một mồi lửa để thiêu rụi tất cả. Viên Bất Khuy Tâm này hắn đã dùng tiền mua được vào lúc trước, khi đang ở Đại Sơn Tập Trấn.
Lý đại nhân run rẩy nói:
"Vậy điều gì xảy ra khi ta ăn nó?"
"Ăn xong rồi thì không được phép làm điều gì sai trái, nếu làm điều sai trái, nội tâm ắt sẽ quặn đau, càng ngày càng đau, thậm chí đến mức chết đi."
"Nếu... nếu trước đây ta đã làm sai điều gì thì sao?"
"Thì phải tự mình nghĩ cách giải quyết, chỉ có như vậy thì ngài mới không đau lòng."
"Vậy làm sao để ta có thể giải quyết được đây?"
"Những việc thẹn với lòng đều có thể giải quyết được bằng cách bù đắp. Nếu ngài thực sự không thể giải quyết bằng cách bù đắp thì hãy đi làm nhiều việc thiện hơn, khi làm việc thiện, tâm ngài tự khắc sẽ bình an."
Tống Du nói với hắn ta:
"Nếu một ông quan trong đời chỉ làm những việc thất đức đến mức không thể hóa giải được, không thể ngăn cản hay dừng lại được, thì dù có sống cũng không thoát khỏi khổ đau, chết cũng không đáng tiếc."
"Làm thế nào để hóa giải đây?"
"Việc này giống như việc đại nhân mắc nợ người khác, theo lẽ tất nhiên, ngài sẽ phải trả. Biết rằng đã làm cho người ta rơi vào khổ đau thì cần phải xin lỗi họ, dùng tấm lòng chân thành để xin họ tha thứ, hãy chăm sóc họ thật tốt, bù đắp những lỗi lầm của mình đã gây ra cho họ. Nếu thực sự không có cách nào cứu vãn tình thế, đại nhân hãy phát nguyện làm nhiều việc thiện lành, tâm ngài từ đó bình an hơn và dần dần ngài sẽ không còn tự hổ thẹn với lòng nữa."
"Ta..."
"Ta biết đại nhân là người trong tâm có công lý, vậy nên ngài mới nắm lấy cơ hội hôm nay."
Tống Du thản nhiên nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận