Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 662: Thông Tin Hữu Ích

"Chuyện này..."
Tiểu lại nghĩ ngợi một lúc, sau đó hắn mới lên tiếng:
"Tiểu nhân tuy là người Hàn Tô, nhưng mà mười mấy năm trước chiến loạn đã bộc phát, khi đó tiểu nhân cũng mới mười mấy tuổi, chưa từng đi qua Hòa Nguyên, càng chưa từng đi qua Tuyết Nguyên. Nhưng tiểu nhân có nghe người ta nói trước kia lúa được trồng ở Hòa Nguyên đặc biệt ngon."
"Có biết nguyên nhân là gì không?"
"Nghe nói là có một cái lưới nước, như dòng suối nhỏ bình thường, lại che kín cả phiến Hòa Nguyên, dòng suối ngọt ngào ngon miệng, vả lại đông ấm hè mát, dùng tưới thực vật, thu hoạch vừa nhiều lại tốt, người uống vào cũng rất tốt. Lúc đầu người ở Hòa Nguyên thường hay sống đến bảy tám mươi tuổi thậm chí hơn một trăm tuổi."
Tiểu lại dừng lại:
"Nghe có vị lão kỳ trưởng nói, trước kia Hòa Châu rất giàu có, tri châu xuống tuần tra, thường xuyên mời lão nhân các nơi mở tiệc, đến Hòa Nguyên lúc, chỉ tính người già trên trăm tuổi đã ngồi hơn mười bàn."
"Thông tin này rất có ích."
Tống Du vừa suy tư vừa gật đầu, lại cười hỏi hắn:
"Còn gì nữa không?"
Không... không còn gì nữa."
"Xin đa tạ."
Tiểu lại vẫn lặng lẽ nhìn Tống Du.
Đối với chuyện yêu ma, đối với pháp lực của đạo sĩ và bản thân đạo sĩ, đương nhiên hắn sẽ không hiểu rõ được như pháp sư, nhưng hắn cũng là người thông minh, bản thân cũng tự đoán ra vài phần.
"Tiểu nhân không biết nhiều, không thể giúp tiên sinh."
"Sao túc hạ biết là không thể giúp được ta?"
"Chẳng lẽ tiên sinh đây thật sự muốn..."
"Ta chỉ đi xem qua thôi."
" Dù sao thì tiên sinh cũng không thể đi đến đó được. Những cao nhân trước đó đã từng đến đó, nhưng chưa từng nghe nói qua vị nào có thể trở ra."
"Ta chỉ đi xem chút thôi."
"Chuyện này..."
Tống Du đi tới đi lui, bất giác bốn phía đã là một mảnh trắng xóa, trong tuyết ngoại trừ một chuỗi bọn họ đi ra, chỉ có dấu chân của loài động vật không biết tên, vì thế dừng bước, nói với tiểu lại:
"Nghe nói người tình ý sâu nặng mới tiễn biệt mười dặm, dưới chân đã không chỉ tiễn mười dặm, cũng là đủ rồi, hôm nay dù sao cũng là ngày quan trọng, xin hãy quay trở về."
"Cũng phải."
Tăng nhân cũng nói thêm:
"Xin thí chủ quay trở về đi."
"Cũng phải."
Tiểu lại cắn răng, gỡ hành lý xuống, cung kính kính đưa trả lại cho tăng nhân, lập tức muốn cúi người dập đầu, rồi lại bị tăng nhân ngăn cản.
"Đại ân của hai vị đây, tiểu nhân xin ghi nhớ trong lòng."
"Đừng đa lễ."
"Thưa tiên sinh..."
Tiểu lại lại nhìn về phía Tống Du, tâm tình có chút phức tạp, một lát sau, nhưng cũng kiên định nói:
"Tiên sinh muốn tới Tuyết Nguyên trừ yêu, tiểu nhân ngăn cản không được, hiện giờ chuyện tiểu nhân ty chức kiểm tra cửa thành, nhất định mỗi ngày đều ở trên tường thành bắc chăm chú quan sát về phía Tuyết Nguyên, vì tiên sinh cầu phúc, không cầu tiên sinh trừ yêu thành công, chỉ nguyện tiên sinh bình an trở về."
"Vậy thì xin đa tạ."
"Tiểu nhân xin cáo từ!"
"Đi thong thả."
Tiểu lại một bước ba quay đầu lại, lúc này mới rời đi.
Trong những dấu chân hỗn độn lại thêm những dấu chân quay trở về.
Tăng nhân ngưng mắt nhìn hắn, thu hồi ánh mắt, lúc này mới nhìn về phía Tống Du, chẳng biết tại sao, rõ ràng biết được đó là loại yêu ma mà ngay cả thần tiên cũng khó có thể trừ bỏ, trong lòng lại có vài phần tin tưởng.
Sự tin tưởng đó có lẽ đến từ nửa tháng họ sống cùng nhau.
Đại sư lập tức mỉm cười, nói:
"Hòa Nguyên là gốc rễ của yêu dịch, hiện giờ Thái thần y đã có phương pháp trị liệu, đạo trưởng lại đi Hòa Nguyên trừ yêu, nghĩ đến không bao lâu nữa yêu dịch tại Quy Quận cũng có thể hoàn toàn bình ổn."
"Tại hạ cũng không biết có thể thành công hay không."
"Đạo trưởng rất có lòng tin."
"Tại hạ tinh thông đạo này."
Tống Du có lòng tin chiến thắng yêu ma, nhưng không hoàn toàn tin tưởng rằng có thể diệt trừ nó, nhưng hắn nở nụ cười, lắc đầu:
"Nếu yêu ma không được trừ, tại hạ cũng sẽ không ra khỏi Tuyết Nguyên."
"Ta xin nguyện cho đạo trưởng thành công, dẹp yên yêu dịch."
"..."
Tống Du không nói gì, chỉ nhìn về phía tăng nhân này:
"Sau khi bình ổn thì sao?"
"Nếu lúc đó bần tăng còn có khí lực, liền tiếp tục hành tẩu phương bắc. Không có yêu dịch, nhưng cũng còn có chuyện khác, vừa vặn muốn tuyên truyền Phật pháp, truyền bá thiện niệm."
Tăng nhân chắp tay trước ngực, cúi đầu xuống, thái độ cả người nhất thời triển lộ ra thật ứng với câu nói kia, cúi đầu lên đường, kính sự như nghi.
"Lấy một ngọn đèn truyền chư đăng, cuối cùng vạn đăng đều sáng."
"..."
Tống Du không khỏi nở nụ cười, chỉ than chấp niệm truyền pháp của người trong Phật môn quả nhiên cường thịnh, lập tức nói:
"Đại sư có tâm niệm này, nhất định thành Phật."
"Xin mượn lời tốt lành của đạo trưởng."
Trong mắt tăng nhân chân chính có Phật tâm, thành Phật cũng không có nghĩa là có địa vị, mà có nghĩa là trách nhiệm cùng tu hành, bởi vậy tăng nhân tuyệt không có khiêm tốn cùng khách khí, mà là rất nhanh lại nhìn về phía đạo sĩ.
"Vậy đạo trưởng thì sao?"
"Tại hạ chỉ là một đạo sĩ Tiêu Dao, sẽ tiếp tục hành tẩu về phương Bắc, ngắm nhìn nhân gian này, tự tại mà đi."
Tăng nhân nghe xong vẫn mỉm cười như trước, cũng lắc đầu:
"Bần tăng mặc dù không có bản lĩnh đoán mệnh nhìn trời, nhưng lại có một con mắt nhìn tâm, thiên địa hỗn loạn, bần tăng biết được, đạo trưởng sẽ không tiếp tục tiêu dao như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận