Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 153: Mất Phương Hướng

Chỉ thấy một đao một kiếm vung lên, chạm nhau phát ra tiếng leng keng, thân pháp của hai người đều cực kỳ tuyệt vời, động tác nhanh chóng làm người xem hoa cả mắt.
Trưởng lão cầm đao thế mạnh mẽ như hổ, mỗi một đao chém xuống đều như có thể phá núi chặn sông, lại liên miên không dứt, mà nam tử cầm kiếm thân pháp như điện, nhẹ nhàng uyển chuyển giống như chim én đang bay lượn trên bầu trời, nhưng mỗi khi kiếm xong quét đến lại cực kỳ sắc bén.
Người giang hồ ngồi bên ngoài liên tục reo hò. Nhưng cũng giống như lời Ngô nữ hiệp nói, chưa qua bao lâu, vị kiếm khách trẻ tuổi kia đã chiếm thế thượng phong.
Đao kiếm lại một lần va chạm. Kiếm khách kia dùng tư thế linh hoạt, sử dụng trường kiếm đâm vào trong tay kim đao, thanh đao nặng nề tức khắc bay ra khỏi tay trưởng lão, bị đánh bay mấy vòng trên không trung rồi bắn về phía bên ngoài, thậm chí còn quấy nhiễu tới con chim én đang bay xẹt qua bên cạnh.
"Ác!"
Đám người giang hồ vội vàng tránh đi. Mà kim đao rung lên vù vù, từ trên cao cắm thẳng xuống dưới, xem quỹ đạo bay, chỗ rơi xuống đất đúng là vị trí mà Tống Du và Ngô nữ hiệp đang ngồi.
"Soạt!"
Ngô nữ hiệp lập tức đứng dậy, muốn rút kiếm ra chặn lại. Mà kiếm khách trẻ tuổi cũng cầm kiếm khi đến, trực tiếp lao ra khỏi Âm dương ngư đồ, dường như muốn đánh bay thanh đao này.
Lại không ngờ có một bóng dáng còn nhanh hơn cả hắn. Con chim én vừa mới bay ngang qua thanh đao kia, có lẽ đã bị quấy nhiễu làm mất phương hướng, không biết vì sao nó lại vòng trở về nhanh như chớp, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng của chim én lộ ra không sót chút nào. Mà khi nó đâm thật mạnh vào trên chuôi kim đao, lại khiến cho thanh kim đao bị bay trật hướng.
Kim đao bay lạc về phía trưởng môn Tây Sơn phái. Tuy chưởng môn chỉ ngồi im bất động trên ghế tre, lại có thể tùy tay giơ lên đón phải vững vàng bắt được đầu chuôi đao. Hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn chim én đã bay lượn vững vàng trên không, cười tủm tỉm ném đau về cho trưởng lão Kim Đao môn:
"Không thể sánh được với năm đó rồi."
Trưởng lão Kim Đao môn tiếp nhận thanh đao, sắc mặt có chút khó coi, vẫn cười cười lắc đầu:
"Đúng là đã già rồi, không bằng những người trẻ tuổi bây giờ."
Mà kiếm khách kia chỉ ôm kiếm hành lễ. Quần chúng đứng bên ngoài xem hoặc là kinh ngạc với bóng chim yến dường như trùng hợp đâm vào thanh đao, hoặc là kinh ngạc một thế hệ cao thủ trên giang hồ đã dễ dàng bại trận trước một kiếm khách trẻ tuổi không biết tên, cũng có vài người chú ý tới đạo nhân phía dưới ngẩng đầu lên chắp tay nói cảm ơn với chim én đang bay trên không trung. Tuy rằng, thật ra hắn cũng không cần phải làm như thế.
"Người không cần lo lắng. :
Ngô nữ hiệp nói với Tống Du:
"Cho dù không có con chim én vừa giờ thì thanh đao đó cũng không có khả năng rơi xuống trên đầu ngươi đâu."
"Chuyện này là đương nhiên."
"Nhìn xem, người nọ còn chưa đi xuống."
Ngô nữ hiệp vừa nói, lại vừa ngẩng đầu nhìn lên trời. Trong lòng nàng biết được có lẽ chuyện này không phải là điều trùng hợp, nhưng mà trong thiên hạ này đã có rất nhiều việc kỳ quái, nàng hành tẩu trong giang hồ cũng thấy được không ít, ngay cả con mèo bên cạnh còn biết phun lửa, chẳng qua giao tình giữa bọn họ còn thấp, không cần hỏi rõ mọi chuyện.
Vì thế, Ngô nữ hiệp lại nhanh chóng nhìn về phía trước.
Kiếm khách trẻ tuổi kia đã thắng một ván, nhưng hắn vẫn chưa xuống đài mà tiếp tục ôm kiếm hỏi xem tứ phương, còn muốn tìm người lên đài thỉnh giáo. Tuy ngữ khí của hắn khách khí, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ sắc nhọn trong lời nói.
Quả nhiên, đã không có người nguyện ý đánh với hắn.
"Bình thường, người trẻ tuổi sẽ bàn luận với người trẻ tuổi, tiền bối sẽ bàn luận cùng với tiền bối, như là vừa rồi tiền bối Kim Đao môn lên đài, đám tiểu bối chúng ta không thể đi lên được. Trừ phi tiền bối chỉ đúng tên họ muốn ngươi lên. Nếu không chúng ta về nhà sẽ bị trưởng bối mắng. Người nọ không tuân theo quy củ."
Ngô nữ hiệp nhỏ giọng nói:
"Hiện tại người trẻ tuổi không có ai dám đánh với hắn, bởi vì sợ thua, mà tiền bối thì cũng không muốn, bởi vì họ càng sợ thua hơn."
"Đúng là người già sợ tuổi trẻ."
Tống Du nhìn quanh một vòng, đây là một thế giới có linh khí mỗi người đều có linh tính, cho nên dù không tu đạo pháp thì người trong giang hồ cả đời luyện võ, mài giữa thân thể vậy tinh luyện khí huyết cũng có thể có được thành tựu. Chẳng qua sau khi đã lớn tuổi, khí huyết và thể lực sẽ dần dần biến mất, chỉ là không có khác biệt lớn như kiếp trước.
Theo như lời Ngô nữ hiệp nói thì sự khác nhau giữa người luyện võ tuổi trung niên và người luyện võ trẻ tuổi cũng không có lớn, mỗi người có ưu thế riêng, chứng tỏ cho dù khí huyết và thể lực đã biến mất, thì cũng có kinh nghiệm và kỹ xảo tăng lên, có điều đến lúc già rồi vẫn không thể so với người trẻ được.
Chỉ là tuổi già cũng có quy củ của tuổi già. Giang hồ ở Đại Yến chú trọng kính trọng tiền bối. Tên kiếm khách trẻ tuổi kia chỉ đành phải bất đắc dĩ rời khỏi sàn đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận