Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 359: Nghe Lời Hơn Cả Con Người

Bọn họ nói đủ thứ chuyện.
Cách một con đường, ở trên lầu hai, đạo sĩ chỉ yên lặng lắng nghe, chăm chú búi một bên tóc còn lại cho cô bé, đồng thời nói.
"Đạo hạnh của Tam Hoa nương nương tăng lên nhiều rồi."
"Đúng vậy."
"Theo mức độ như vậy, chỉ sợ chẳng bao lâu sau, Tam Hoa nương nương có thể bảo hộ được ta."
"Phải mất bao lâu nữa?"
"..."
Tống Du đã búi xong búi tóc cuối cùng, hắn xoay người cô bé lại quan sát một lúc, sau đó nở nụ cười, cảm thấy rất hài lòng, sau đó hắn mới nói.
"Tam Hoa nương nương vốn chỉ mới biến thành hình người không lâu, đạo hạnh còn thấp, chỉ cần ngươi ở cạnh ta vậy thì sẽ có thể hấp thu linh lực của trời đất, tuy nhiên, nếu đạo hạnh của Tam Hoa nương nương đã tiến bộ nhanh như vậy, cũng đã đến lúc người nên tu hành linh pháp chính thức rồi."
"Linh pháp chính thức-"
"Đó là một phương thức tu hành rất lợi hại, có thể giúp cho đạo hạnh của Tam Hoa nương nương mạnh lên càng nhanh."
"Được thôi."
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tông Du không chớp mắt.
Sao con mèo này còn nghe lời hơn cả con người thế.
Tống Du lắc đầu, sau đó nói tiếp.
"Phần lớn yêu quái đều hấp thu linh khí thiên địa, lấy tinh hoa nhật nguyệt, cũng có nhiều con tu hành bằng linh khí thiên địa và thuật âm dương. Tam Hoa nương nương chuyển từ thần đạo sang, ở bên cạnh ta hấp thu rất nhiều linh khí của bốn mùa. Tuy nhiên, pháp luân chuyên bốn mùa rất đỗi phức tạp, có yêu cầu cao về thiên phú và ngộ tính, không quá thích hợp với Tam Hoa nương nương, ngươi có thể chọn tu luyện bằng linh khi thiên địa hoặc pháp âm dương.
"Cái nào lợi hại hơn?"
"Pháp linh khí thiên địa là thường gặp nhất, mặc dù lúc tu hành không hề dễ dàng, thiên địa linh lực sau khi tu thành có thể sử dụng vạn pháp trên thế gian, là một linh pháp tu hành rất lợi hại. Mặc dù âm dương pháp không có tác dụng thần kỳ mấy, nhưng linh lực âm dương sau khi tu thành rất thích hợp dùng trong đầu pháp, còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, thêm vào đó, tu hành âm dương pháp cũng đơn giản nhất, chỉ cần phù hợp sẽ có thể tiến bộ rất nhanh, yêu quái thích nhất là tu luyện âm dương pháp."
"Nghe không hieeur-"
"Nếu như Tam Hoa nương nương muốn ta quyết định thay cho Tam Hoa nương nương, ta đề cử Tam Hoa nương nương chọn âm dương pháp."
"Chọn âm dương pháp!"
"Đây là Tam Hoa nương nương tự mình quyết định."
"Tự mình quyết định!"
"Từ ngày mai trở đi, sẽ sẽ dạy Tam Hoa nương nương tu âm dương pháp."
Tống Du cười nói.
"Tam Hoa nương nương phải chăm chỉ hơn."
"Được thôi!"
"Được..."
"Ta phải cần bao lâu mới có thể bảo vệ được ông?"
"..."
Đạo sĩ không khỏi im lặng một hồi.
Con mèo này thật sự rất giỏi. ...
Hoàng cung, bên trong Thanh Minh điện.
Quốc sư với vẻ mặt bất đắc dĩ, tâu:
"Trước mặt văn võ quần thần, bệ hạ nói bần đạo ở lại, vậy nếu những thanh lưu kia nhìn thấy, e rằng họ lại công kích rằng bệ hạ càng ngày càng bị bần đạo mê hoặc."
"Quốc sư còn sợ bọn họ chăng?"
"Miệng đời thế gian luôn đáng sợ, sự tình sẽ lưu truyền đến đời sau, bần đạo mặc dù không cầu lưu danh muôn đời, nhưng cũng không muốn để lại tiếng xấu muôn năm."
"Hahaha..."
Hoàng đế cười, xem vẻ rất hài lòng, ngài uống một ngụm trà, lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Xuyên qua màn lụa kia, họ chỉ có thể thấy được một chút màu xanh biếc.
Trong hoàng cung quả thực cây cối không nhiều lắm, là vì sợ là nơi ẩn náu của ác nhân cùng yêu vật, nhưng tối hôm qua có một trận mưa đêm, cây cỏ cũng sinh trưởng hơn không ít, xanh mơn mởn. Trong phiến đá xanh, vài giống cỏ được gió lớn thổi qua hoặc do loài chim nào đó mang đến cũng mọc ra một chút mầm cỏ, thái giám cung nữ đang dọn dẹp.
"Sáng nay lúc triều thượng ta cũng có nói, đêm qua trời đổ mưa, cỏ cây ngoài thành đều có hiện tượng lạ. Vi thượng thư nói là điềm lành chi tượng, trẫm lúc ấy nhìn quốc sư, quốc sư làm sao biết được nguyên nhân trong đó?"
"Vi thượng thư nói không sai, bệ hạ thiên thu vạn thế chưa từng có đế vương, trời giáng điềm lành cũng là bình thường."
"Quốc sư không muốn tiết lộ sao?"
"Bần đạo khó mà nói."
"Sao lại khó nói?"
"Bần đạo cũng chỉ là suy đoán mà thôi."
"Vậy quốc sư cứ nói những suy đoán của mình."
"Lần này bần đạo suy đoán, là thật sự suy đoán, bởi vì cho dù là bần đạo, cũng không tính đến chuyện trong đó nguyên do."
Quốc sư nhỏ giọng nói,
"Chỉ là có lúc tính không được, thì cũng giống như tính được."
"Nơi này chỉ có ta và ngươi, ngươi không cần phải vòng vo."
"Truyền nhân đời này của Phục Long Quan đã đến Trường Kinh rồi."
"Ồ?"
Hoàng đế suy nghĩ một lúc, như chợt nhớ ra.
Lập tức sắc mặt ngài liền thay đổi. .
Làm đế vương, tất nhiên là ngài phải nghe qua đại danh Phục Long Quan, không chỉ là nghe qua, mà mối quan hệ với Phục Long quan không hề ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận