Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 397: Chuyện Gì Xảy Ra Thế Này?

Đừng vẽ người một cách khinh suất, vì sợ vẽ quá chân thực khiến vật lây dính linh tính, khó mà giải thích được là tốt hay xấu.
Đừng vẽ các vị thần tiên một cách dễ dàng vì các vị thần có đạo hạnh quá cao. Nếu ngươi vẽ chân dung của họ và những bức tranh quá chân thực, sẽ bị họ phát giác ra được. Đôi khi họ thậm chí còn hiển linh trong tranh và hỏi ngươi tại sao lại vẽ họ.
Những cao nhân và yêu quái có đạo hạnh cao cường đôi khi sẽ hành xử như thế này.
Chẳng lẽ đạo hạnh này của người này có thể sánh ngang với đạo hạnh của thần tiên ư?
"Đậu đại sư!"
Lão giả ngồi trên ghế lớn tiếng hỏi:
"Chuyện gì xảy ra thế này?"
"Đậu mỗ cũng không biết..."
Họ còn chưa kịp định thần thì người trong tranh đã bắt đầu bước hai bước về phía trước. Trong vòng hai bước, toàn bộ cơ thể nhanh chóng chuyển từ các đường nét bằng phẳng sang hình dạng có đường nét rõ ràng hơn rất nhiều, và hắn thực sự đã bước thẳng ra khỏi bức tranh, như thể hắn đã trở thành người thật.
Hắn là một đạo nhân trẻ tuổi đang thanh tu. Dáng dấp trông gần giống như trong bức tranh.
Đạo nhân trẻ tuổi liếc nhìn xung quanh, thấy Lưu quản gia và nha nội của phủ thái uý, thấy lão giả, đạo nhân trung niên và họa sĩ, ánh mắt dừng lại một lúc, sau khi thấy bức tranh hai hổ tranh sơn treo trên bức tường phía sau, ánh mắt dừng lại một lúc lâu, lúc này mới lên tiếng nói:
"Không biết mấy vị tìm ta có chuyện gì?"
Mọi người sớm đã trợn trọn mắt, nghe đến lời này đều sửng sốt.
"Việc này..."
Mục Thọ nhìn sang họa sĩ, chỉ thấy người này lắc đầu liên tục.
Cuối cùng vẫn là lão thái úy bình tĩnh hơn, ho khan hai tiếng hỏi:
"Cho hỏi tiên sinh là người thật sao?"
"Vừa là tranh vẽ, cũng vừa là người thật."
"Sao ngươi lại bước ra từ trong tranh?"
"Nếu túc hạ đã nhờ người lấy bút vẽ lại ta, vậy tại hạ cũng mượn một bức tranh để thể hiện thân phận thật sự của mình."
Đạo nhân nhìn sang nhóm người và mỉm cười nhẹ.
"Có vẻ như túc hạ vẽ ta cũng không phải vì muốn mời ta đến. Chẳng lẽ ngươi muốn làm hại ta thông qua bức tranh sao?"
"Tiên sinh chính là vị chân nhân đã làm phép ở trong phủ của ta sáng nay sao?"
"Ta không cáng đáng nổi cái danh chân nhân này."
"Vậy không biết nên xưng hô với chân nhân thế nào?"
"Ta họ Tống tên Du."
"Thì ra là Tống chân nhân."
Lão thái úy cúi đầu, lại che miệng ho khan vài tiếng, sau đó ngẩng đầu nói:
"Lão hủ không biết cách dạy dỗ nên khuyển tử này mới ngu ngốc liều lĩnh đến thế, đụng phải chân nhân, lẽ ra chân nhân trừng phạt nó vốn là nó đáng phải chịu, nhưng hình phạt điếc cả đời không khỏi có chút nặng nề. Thứ hai, lão hủ chỉ có một đứa con trai duy nhất nên nhờ chân nhân nương tay cho, phá bỏ lời nguyền. Lão hủ nguyện dùng mười nghìn lượng vàng báo đáp. Ta sẽ kiểm soát hắn thật tốt từ bây giờ và không để nó gây rắc rối khắp nơi nữa."
"Sợ rằng không được."
"Tại sao lại không được?"
"Nếu không được, túc hạ lại làm như thế nào?"
"Lão hủ sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cho chân nhân."
"Túc hạ chính là Thường thái úy?"
"Chính là lão hủ."
"Thảo nào trong phủ tràn ngập tử khí."
Đạo nhân lắc đầu.
"Không biết là vị cao nhân đã kéo dài mạng sống của thái úy?"
"Cái gì tử khí?"
"Mấy ngày gần đây, khi thái úy đi ngủ vào ban đêm, hoặc lúc bình thường khi ngươi nhắm mắt lại, ngươi có bao giờ cảm thấy mình đang trong trạng thái xuất thần, và đôi khi dường như ngươi thậm chí còn có thể thấy chính mình?"
"Làm sao ngươi biết những chuyện này?"
"Thế nhưng thái úy đã bao giờ hỏi vị cao nhân đã kéo dài tánh mạng của thái Uý, nguyên nhân của việc này là gì hay chưa?"
Đạo nhân đứng bất động ở nguyên vị trí, không nhúc nhích, chỉ nhìn lão thái úy già nua.
"Hay là ngươi chỉ cảm thấy mắt mình mờ đi vì tuổi già? Hay là do cơ thể quá yếu mà thành?"
"Là thuốc có ba phân độc, chóng mặt hoa mắt thì có tác hại gì?"
"Hóa ra là tác dụng phụ của thuốc à."
Đạo nhân gật đầu.
"Vậy thì cơ thể lạnh ngắt như băng của thái úy cũng là tác dụng phụ của thuốc sao?"
"Làm sao chân nhân biết được chuyện này?"
"Vị cao nhân kéo dài tánh mạng kia còn ở đây không?"
"Hôm qua hắn ra ngoài hái thuốc rồi."
"Thì ra là như vậy ư."
"Chân nhân nói vậy là có ý gì?"
"Đây không phải là cách kéo dài tuổi thọ gì cả. Chỉ là tạm thời giam cầm hồn phách của lão thái úy trong cơ thể của ngươi, sau đó dùng bí pháp để giữ cho cơ thể không bị cứng lại hoặc thối rữa."
Đạo nhân lắc đầu.
"Thế nhân đều nói đây là tà đạo, có lẽ vị cao nhân đi ra ngoài hái thuốc kia sẽ không quay lại nữa đâu."
"Thật quá tự phụ!"
Lão giả giận dữ hét lên, tức giận nhưng cũng không kém phần hoảng sợ:
"Dù ngươi có đạo hạnh thông thiên, nhưng ngươi cũng không thể nói xằng nói bậy!"
"Thái úy đã bao giờ sờ vào nhịp tim đập của chính mình chưa?"
"Chuyện này..."
Lão giả lập tức đặt tay vào trái tim mình. Sau đó hắn dần dần trợn to hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận