Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 803: Không Có Chuyện Gì

Ở Việt Châu ngoài phương Bắc, đạo sĩ bỗng nhiên mở to mắt.
Thì ra chỉ là một giấc mơ...
"..."
Đạo sĩ lắc đầu, thấy bản thân vẫn giữ tư thế ngồi xếp bằng, càng cảm thấy buồn cười.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn ra xa xa, bầu trời khuya vẫn trong trẻo như cũ, không hề có bất cứ dấu vết gì của thần điểu, toàn bộ khu rừng vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng lốp bốp của đám lửa đang cháy bên cạnh.
Đạo sĩ đưa tay lên bỏ thêm mấy cây củi vào.
Con mèo rúc người lại ở trước chân hắn, nó đắp chăn lông cừu, sưởi ấm cùng hắn, cũng không biết nó đã ngủ chưa, phát hiện ra động tĩnh của hắn, nó liền mở mắt ra, nghiêng đầu sang nhìn hắn.
"Không có chuyện gì..."
Giọng nói của Tống Du bình tĩnh, hắn cầm thảm lông cừu đắp lại cho nó.
"Chỉ là mơ một giấc mơ mà thôi."
"Mơ thấy gì."
Giọng nói của mèo Tam Hoa rất nhỏ, lại truyền tới bên dưới thảm lông cừu nên càng nhỏ hơn.
"Không tiện nói."
"Vậy thần điểu đã tới chưa?"
"Vẫn chưa."
"Có phải đã chạy trốn rồi không."
"Có lẽ là không."
"Đạo sĩ ngủ một giấc đi, Tam Hoa nương nương tới canh nó."
Dứt lời, mèo Tam Hoa đứng lên khỏi chiếc kén bằng thảm lông cừu, định chui ra ngoài.
"Không cần đâu."
Đạo sĩ cũng nhỏ giọng nói với nó, giống như sợ quấy rầy đêm khuya yên tĩnh.
"Nếu thật sự có thần điểu bay qua, ta sẽ cảm giác được nó."
"Ông đã ngủ rồi."
"Đúng vậy."
"Đã nằm mơ rồi."
"Đúng vậy."
"Vậy sao ông biết được?"
"Ta rất lợi hại."
"..."
Con mèo chỉ thò mỗi chiếc đầu ra, nó quay đầu sang nghi ngờ nhìn hắn, hai con mắt tròn xoe, gương mặt nhỏ nhắn, vô cùng xinh đẹp thanh tú, nó nhìn hắn mấy cái, sau đó mới nửa tin nửa ngờ rút đầu về lại.
Thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Mùa đông ở phương Bắc thật sự rất lạnh.
Mặc dù Tống Du đã lót chăn lông dê bên dưới, cũng đắp thảm lông dê nhưng vẫn thấy rất lạnh, nếu như bên cạnh có một chậu nước, chỉ sợ nước cũng đã sớm đông thành đá.
Chỉ có hai nơi ấm áp nhất. Một là đống lửa đang cháy ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng lốp bốp rất nhỏ. Hai là mèo Tam Hoa đang ngủ bên chân hắn, nhiệt độ cơ thể của mèo cao hơn con người, mà cơn lạnh bắt nguồn từ dưới chân, đạo sĩ không chỉ có thể cảm thấy được độ ấm truyền tới từ cơ thể nó khiến hắn cảm thấy ấm áp, mà còn có thể cảm nhận được sự nhấp nhô trên cơ thể khi nó hít thở, khiến lòng hắn trở nên yên tĩnh.
Cộng thêm tiếng lửa lốp bốp, quả thực rất dễ ru ngủ.
Con chim én ở trên cành cây cách đó không xa cũng rụt cổ lại, đôi mắt lim dim, thỉnh thoảng lại để ý bầu trời ở xa xa.
Đạo sĩ cũng đã nhắm mắt lại không biết từ khi nào.
Bỗng nhiên hắn lại như mơ một giấc mơ.
Nội dung của giấc mơ đó ngắn ngủi nhưng phức tạp.
Lúc thì hắn mơ thấy chim sáo ngậm bức thư, gấp gáp bay mấy ngàn dặm trong đêm. Lúc thì mơ thấy trận đại chiến mười mấy năm trước ở phương Bắc, gót sắt của quân Tái Bắc giẫm xuống Việt Châu, đốt giết cướp bóc, xương trắng dầm mưa cỏ nhuộm máu, trăng lạnh cát vàng quỷ giữ thi. Sau đó hắn lại nhìn thấy xương trắng phơi thây nơi hoang dã, ngàn dặm chẳng có tiếng gà gáy, không biết có bao nhiêu oan hồn bị giữ lại ở đây.
Bây giờ, chỉ e tình hình ở phương Bắc cũng chẳng khác như vậy là bao.
Lúc tỉnh lại lần nữa, đã không còn thấy ánh trăng nữa, chỉ còn lại bầu trời đầy sao, dày đặc mà lấp lánh, đống lửa ở bên cạnh chỉ còn là một đống củi khô màu đỏ, không thấy ánh lửa đâu nữa.
"Đã là canh năm rồi..."
Lúc này càng ngày càng lạnh.
Tống Du ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại nhìn sang đống lửa bên cạnh, củi khô đã cháy hết, hắn có lẽ cũng không ngủ lại được nữa, dứt khoát xốc thảm lông dê lên thức dậy.
"Phạch phạch phạch..."
Một con chim én bay tới phía trước, đậu trên cành cây.
"Có cần ta đi nhặt củi khô không?"
"Không cần."
"Vậy chúng ta..."
"Sắp xếp đồ đạc lên đường thôi."
Không bao lâu sau, một người một mèo một ngựa lại tiếp tục hành trình.
Chim én bay ở phía sau, lúc bay cao lúc bay thấp.
Phía trước không xa chính là Thanh Đồng Lâm.
Nhìn từ xa, trông Thanh Đồng Lâm này dường như rất rậm rạp, thực tế, khi bước vào rồi mới phát hiện ra, khoảng cách giữa mỗi cây rất xa, rất rất xa, chỉ là cây cổ thụ quá lớn, mới khiến người ta ngộ nhận rằng nó rất rậm rạp. Mà khoảng cách giữa các gốc cây với nhau dường như chỉ có những cây nhỏ che phủ mặt đất, nhiều nhất cũng chỉ là mấy lùm cây nhỏ, không có những cây nào khác, không có khác biệt quá lớn so với bình nguyên.
Con người đi vào bên trong, trông cực kỳ nhỏ bé.
Đạo sĩ theo chỉ dẫn của chim én, từng bước đi tới cây cổ thụ ở chính giữa, trong đầu như có điều suy nghĩ, lại giống như không suy nghĩ điều gì.
Trong lòng có phần tiếc nuối, cũng cảm thấy có thêm mất mát.
Ký ức dần dần ùa tới.
Cứ thế bước đi từng bước, không biết đã đi được bao xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận