Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 352: Dễ Dàng Như Lúc Trước

Có lẽ trong thơ văn phú cũng sẽ nhắc đến nơi này.
Lúc này nó chỉ thuộc về duy nhất một người.
Nghe nói bình thường quốc sư đều ở trong Quan Tinh Lâu, ngoài ra ông ta không có phủ đệ nào ở Trường Kinh.
"Mời..."
Quốc sư đi vào trước.
Danh tiếng của tòa này tuyệt nhiên không phải loại tiểu lâu bên đường mà Tống Du có thể so sánh. Đặt chân vào bên trong, lầu một là một không gian rất rộng lớn, dùng để tiếp khách, các gian phòng ở lầu hai không hề ít, là nơi ở của những vị đạo đồng thuộc hạ của quốc sư, lầu ba bày đầy những giá sách lớn, xung quanh bày cơ man là sách, lầu bốn là nơi quốc sư ở, giữa lầu năm cũng có một gian phòng, bên trong có bàn ghế bàn trà. Chắc hẳn thỉnh thoảng quốc sư cũng sẽ mời khách lên đó thưởng trà tâm sự. Bốn phía được bao bọc bởi hành lang vòng quanh tầng trệt, là nơi để ngắm sao.
Quốc sư liền dẫn họ lên tầng cao nhất, đích thân tìm lò than đến nhóm lửa, nấu nước điểm trà.
"Ta còn chưa giới thiệu với quốc sư, vị này là Tam Hoa nương nương, sau khi xuống núi, tại hạ đã kết bạn với cô ấy, chúng ta cùng du thiên hạ."
Tống Du dừng một chút, lại nhìn về phía Tam Hoa,
"Vị này là quốc sư đại nhân."
Nguyên lai là Tam Hoa nương nương, thất kính thất kính.
"Thì ra là quốc sư đại nhân, thất kính thất kính."
Tam Hoa có học giọng người, nhưng khi nói lại có chút không giống, quốc sư bật cười, cúi đầu búa đập lá trà, thêm than vào trong lò nhỏ.
"Thành hoàng đại nhân Trường Kinh hai tháng trở lại đây càng ngày càng chăm chỉ ngay cả Trường Kinh cũng an bình, đều là công lao của đạo hữu.
"Tại hạ chỉ đẩy hắn một cái, quả thực chưa dám nói tới bản thân có công lao gì."
"Về vị Thành hoàng đại nhân kia, bần đạo cũng có chút hiểu biết, lúc ấy Bùi hoàng hậu có tri thức hiểu lễ nghĩa, mẫu nghi thiên hạ, xử lý công việc của hậu cung gọn gàng ngăn nắp, có thể dạy ra nữ nhi như vậy, nghĩ đến cũng không phải người bình thường. Chỉ là thứ nhất không có đức hạnh uy vọng không dám khinh hành thần quyền, thứ hai nhát gan thiếu quyết đoán, vẫn rụt rè, sợ chọc giận quyền quý sẽ bị trục xuất, thứ ba không biết dân tâm hương khói là vật gì, chỉ cảm thấy làm Thành hoàng là nhờ bệ hạ ban ân, chính mình cũng cảm thấy ngơ ngác, khó hiểu. Chờ lấy lại được tinh thần, phát hiện linh thần trên cơ thể của mình đang gặp nguy hiểm, lúc này muốn hạ quyết tâm thì đã không còn dễ dàng như lúc trước."
Đem trà chùy nát, lại bỏ vào trà vào bên trong mài giũa. Thanh âm rất an nhàn tĩnh lặng, tự như đang nương theo âm điệu của hắn.
"Bần đạo cũng từng nghĩ tới chuyện giúp hắn hạ quyết tâm, thế nhưng bần đạo chỉ biết bói toán, vừa không có bản lĩnh làm cho hắn sợ hãi, cũng không có pháp lực giúp hắn trừ yêu. May thay đạo hữu tới, xem ra hôm nay, sau khi vị Thành Hoàng đại nhân kia cảm thụ được lòng dân cùng hương khói chân chính, e là lại có người ép hắn trở về nằm, hắn cũng nằm không nổi nữa."
"Việc tại hạ làm, kỳ thật chỉ là việc nhỏ bé mà thôi."
"Nhưng có lúc chính là như vậy, vốn là ở trong một ý niệm, hướng trái một bước, hướng phải một bước, đều là khác biệt cực lớn, cũng không phải tất cả mọi người đều giống như đạo hữu, có bản lĩnh làm hắn phải hướng trái một bước."
"Mỗi người đều có sở trường riêng."
Không lâu sau, ba chén trà được bày ra trước mặt.
"Mời..."
"..."
Tống Du bưng một chén lên, uống một ngụm nhỏ.
Lá trà thượng hạng, cùng kĩ năng pha trà thượng hạng, chén trà pha được tất nhiên là trà ngon.
Tam Hoa cũng cúi đầu liếm một cái, lộ ra vẻ suy tư.
"Thế nào?"
"Trà ngon."
"Meo meo-"
"Vậy thì tốt.""
Quốc sư lộ ra ý cười, lập tức nhìn về phía Tống Du, nói:
"Tu đạo nhân sinh tính tùy ý, Phục Long Quan lại càng như vậy, bần đạo sẽ không vòng vo, chẳng hay đạo nhân đã từng nghe qua Địa Phủ Luân Hồi hay chưa?"
"Tại hạ đã nghe qua rất nhiều."
"Đạo hữu đã là truyền nhân của Phục Long Quan, đương nhiên biết được Thiên Cung từ đâu mà đến, Thần Phật trời này từ đâu mà đến."
Quốc sư cũng cầm chén trà lên uống:
"Hiện giờ thế gian dần dần tin tưởng dưới lòng đất có địa phủ, cũng giống như lúc trước bọn họ tin tưởng ngẩng đầu ba thước có thần linh, cũng dần dần tin tưởng sau khi chết sẽ nhập luân hồi, không biết đạo hữu thấy việc này như thế nào?"
Thì ra hắn mời mình đến, là để muốn nói chuyện này.
Tống Du nâng chén trà lên lần nữa, nhấp một ngụm.
Không biết Bắc Sơn đạo nhân đã từng nói "Luân Hồi địa phủ có quốc sư ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa" là thật hay giả, cũng không biết quốc sư hỏi câu này là bởi vì không xác định những tín niệm này có thể ngưng tụ địa phủ, tạo ra luân hồi hay không, muốn nghe truyền nhân của Phục Long Quan nhìn nhận việc này như thế nào, hoặc là hắn đối với việc này có suy nghĩ gì, muốn nghe cái nhìn của Phục Long quan, hoặc là hắn cần trợ giúp của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận