Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 725: Nghe Theo Lời Tiên Sinh

"Điều này..."
Vị quan trẻ tuổi lại định hỏi "lời này có thật chăng", nhưng lời chưa tới miệng hắn liền nuốt lại.
Hắn suy nghĩ rất lâu, chỉ đành chắp tay lại.
"Cách của tiên sinh rất hay, tìm việc cho bọn hắn làm, để tránh cho bọn hắn tiếp tục làm loạn, vừa có thể khiến bọn hắn tạo phúc cho dân chúng, Hàn mỗ bội phục."
Vị quan trẻ tuổi hít sâu một hơi.
"Quả thực không dám giấu giếm, những năm gần đây, những yêu quỷ tới Ngôn Châu quả thực rất nhiều, đại yêu đại quỷ thì không sao, ắt có Thiên Lôi đánh chúng, tiểu yêu tiểu quỷ mới khó xử lý nhất, hoàn toàn không thể tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng, mỗi năm đều có những con mới xuất hiện, Hàn mỗ vô cùng đau đầu. Nếu như hành động lần này của tiên sinh thật sự có thể khiến anh linh trong thành tạo phúc cho dân chúng, đừng nói là dân chúng, chính Hàn mỗ đây cũng nguyện ý thắp hương cho bọn hắn."
"Điều tại hạ muốn nói chính là điều này."
"Ồ?"
"Tại hạ không phải dụ dỗ lừa gạt bọn hắn. Bọn hắn vốn là những tướng sĩ bảo vệ đất nước, nếu như không làm được thì cũng thôi đi, nếu đã thật sự làm được, Hàn đại nhân là mệnh quan triều đình, mong Hàn đại nhân chớ keo kiệt, hãy lập một linh bài cho bọn hắn, dùng một khối bùn đúc thành tượng cho bọn hắn thì có làm sao."
Dứt lời, Tống Du chắp tay.
"Cứ như vậy, nếu gần đây lại có yêu quỷ làm loạn, Hàn đại nhân và dân chúng nơi này có thể đi tìm bọn hắn, càng linh nghiệm thì càng nhiều hương hỏa, không linh nghiệm thì bỏ hoang là được, cũng không có tổn thất gì."
"..."
Vị quan trẻ tuổi nghe vậy liền sững sờ.
Lúc này, điều không thể hiểu được là trong lòng hắn vậy mà chợt có một cảm giác bản thân đã tham gia vào quá trình trở thành thần của thần linh, cũng có cảm giác như mình đã tham gia vào việc hình thành một đoạn thần thoại.
Giống như lúc hắn chưa làm quan ở nơi này, còn nghe được những câu chuyện về thần linh của nơi này ở chỗ khác, nghe mọi người say sưa bàn tán những vị thần đó có linh nghiệm hay không, có tình tiết ra sao. Nếu như lúc này, ở ngay đây cũng giống như vậy, nhiều năm về sau, mảnh đất này sẽ lưu truyền về truyền thuyết của những vị âm thần, Thổ Địa. Thế nhưng có bao nhiêu người đời sau có thể nghĩ tới bản thân hắn có liên quan tới những người này?
"Nghe theo lời của tiên sinh!"
Vị quan trẻ tuổi chắp tay cúi đầu, thở dài một hơi.
"Đa tạ đại nhân."
"Ta nên đa tạ tiên sinh mới đúng!"
Tống Du bật cười, nói lời từ biệt hắn, sau đó đưa Tam Hoa nương nương về lại đống lửa, ngồi xuống lại.
Vị quan trẻ tuổi cũng về lại chỗ ban đầu.
Lúc này, cảm xúc của hắn vẫn nhấp nhô như cũ, lồng ngực phập phồng không thôi, thỉnh thoảng lại nhìn sang đạo sĩ đang ở chỗ xa xa một cái.
Trong lòng Lâm Thường rất tò mò, thỉnh thoảng lại nhìn sang vị quan trẻ tuổi một cái, hắn nhạy cảm nhận ra vị quan trẻ tuổi đã có sự thay đổi, thỉnh thoảng lại nhìn theo ánh mắt của hắn, âm thầm quan sát đạo sĩ ở bên cạnh, giống như đang suy nghĩ xem lúc nãy, khi đạo sĩ và vị quan nọ rời đi đã nói những gì, cũng không biết hắn có đoán ra được không, chỉ là suốt cả buổi tối, hắn không thể hỏi điều gì.
Đêm đã dần khuya.
Lâm Nhạc chơi đùa bên trong đám người cũng đã trở về.
Đạo sĩ quay đầu sang nói với hắn.
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải đi qua sườn núi bên kia, đành rời đi trước một bước."
Lúc này, Lâm Thường mới lên tiếng hỏi.
"Tối nay tiên sinh sẽ qua đêm ở trên ngọn núi bên kia à?"
"Đúng vậy."
"Trên núi lạnh lẽo, tiên sinh có muốn nghỉ ngơi một đêm trong lều của chúng ta không?"
"Đa tạ ý tốt, chỉ là ánh trăng và ánh sao ở trên núi rất đẹp, còn có thể quan sát doanh địa, thỉnh thoảng nhìn thấy ánh đèn trong lều vải cũng giống như các ngôi sao trên bầu trời."
Tống Du cười nói với hắn.
"Hơn nữa, buổi tối chúng ta còn phải bắt vài con thỏ rừng để ngày mai đem bán, sau này còn phải đi một vòng lớn ở phương Bắc, bán được nhiều cũng tốt hơn."
"Đúng vậy!"
Tiểu nữ đồng ở bên cạnh hắn cũng gật đầu.
"Chúng ta phải bắt con thỏ!"
"Ồ? Tiên sinh còn bắt thỏ ư?"
Lâm Thường sững sờ.
"Các ngươi bắt thỏ bằng cách nào?"
Lâm Nhạc cũng tò mò hỏi.
"Ắt có cách thức đặc biệt."
Đạo sĩ khẽ cười.
"Ắt có cách thức đặc biệt."
Tiểu nữ đồng học theo.
"Vậy được rồi."
Lâm Thường cũng không khuyên nữa, chỉ đứng dậy chắp tay với hắn.
"Vậy để Lâm Nhạc tiễn tiên sinh ra khỏi doanh địa."
"Vất vả rồi."
Tống Du cũng chắp tay với hắn.
"Vất vả rồi!"
Động tác của tiểu nữ đồng giống hệt hắn.
"Đi thôi."
Lâm Nhạc quả thực là một thiếu niên hoạt bát, thời đại này, đa phần thiếu nam thiếu nữ đều không hoạt bát như vậy, hắn cười hi hi bước lên phía trước, đưa đạo sĩ và tiểu nữ đồng ra khỏi doanh địa.
So ra, muội muội của hắn xấu hổ hơn rất nhiều.
Quả thật là lòng dạ thiếu niên, đêm đó hắn nhìn thấy Tam Hoa nương nương biểu diễn pháp thuật, lúc trở về hắn liền không nhịn được, huênh hoang với đệ đệ và tỷ muội một hồi, muội muội hắn không tin, thế là hắn đưa nàng tới tận mắt chứng kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận