Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 787: Có Điều Không Đúng

Tống Du lấy thư tay của Trần tướng quân ra, tướng giữ thành vừa nhìn liền biết ngay Tống Du chính là vị đạo sĩ đã tiêu diệt vô số yêu ma ở thành Viễn Trị và đi theo quân lính ra trận chém giết yêu ma mà bọn hắn đã nghe nhắc tới. Giống như vị Phù Dương chân nhân đi theo quân đội của Thái Tổ trừ yêu diệt ma, tiêu diệt thần linh vào thời đại lập triều khai quốc, đương nhiên đều vô cùng kính trọng hắn.
Mặc dù đã biết chuyện mà Liêu Tân Quan đã gặp phải, Tống Du vẫn hỏi thăm về Lâm Hữu của đội kỵ binh, thuộc hạ dưới trướng của Ban tướng quân, chỉ nghe được lúc đó Liêu Tân Quan không ai may mắn sống sót, tin báo tử của tất cả binh lính giữ thành đều đã được gửi về nhà, lúc này hắn mới thở dài một hơi.
Sau đó, hắn mới để lại phần lớn thư nhà, nhờ binh lính giao cho bưu cục tiếp tục gửi thư, sau đó hắn ở lại một đêm, bổ sung thêm chút lương khô, rồi mới rời khỏi thành.
Tuy nhiên lần này hắn lại quay trở về hướng Tây.
Không bao lâu sau, hắn đã đi tới thảo nguyên Đa Đạt, lại gặp được quân du kỵ của thành Chiếu Dạ, chỉ là không phải nhóm người mà hắn đã gặp trước đó.
Hắn bước vào thành Chiếu Dạ tiếng tăm vang đội, không hề phát hiện nơi này có điều gì khác lạ, chỉ là một tòa trấn đất vàng tràn ngập vết thương mà thôi. Lúc này, trận chiến đã nghiêng về hướng phòng thủ, giống như ở Liêu Tâm Quan, quân đội trấn giữ ở thành Chiếu Dạ không nhiều. Trong mắt đạo sĩ, nơi này giống như một lão nhân vén ngực hở bụng ngồi trước ngưỡng cửa hóng mát lúc chạng vạng ngày hè, tĩnh lặng mà tang thương, khắp người toàn vết nhăn, thậm chí còn có cả những vết sẹo đã bị giấu đi, đến mức một người từ bên ngoài lần đầu tiên tới rất khó mà tưởng tượng nổi lúc còn trẻ, hắn đã phải trải qua những năm tháng sóng gió cuồn cuộn ra sao.
Tống Du cũng vẫn ở lại thành một đêm, sau đó mới rời đi.
Chỉ là lúc rời khỏi thành, đạo sĩ bỗng nhiên dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mèo Tam Hoa không hiểu gì cũng nhìn lên trời theo hắn.
Trên trời có một con chim đang bay.
Mặc dù bây giờ đã là cuối thu, trên bầu trời thảo nguyên có chim bay cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng con chim này lại không giống bình thường.
Nó là một con chim én...
Không biết trên thảo nguyên có chim én hay không, tuy nhiên vào mùa này, thảo nguyên ở phương Bắc rất lạnh, chắc chắn không nên có chim én mới đúng.
Chỉ thấy con chim én đó vỗ cánh, bay vòng vòng trên bầu trời, lúc bay qua phải lúc bay trái, lúc bay lên lúc bay xuống, giống như ban đầu lúc mới gặp ở An Thanh, cũng không biết trong lòng hắn có còn rối rắm như lúc ban đầu nữa hay không. ...
"Chim én?"
Mèo Tam Hoa dường như phát hiện có điều không đúng.
Mãi tới lúc này, chim én mới bay tới, nó bay lên trên cổng thành, sau đó thu đôi cánh lại, lao xuống phía dưới giống như một mũi tên bắn xuống.
Giống như thành Viễn An, bên ngoài thành Chiếu Dạ cũng có một hồ nước, tên là hồ Tẩy Mã. Ven hồ vốn có một ngôi miếu, tuy nhiên chiến tranh bùng nổ, chỉ còn lại một bức tường đổ nát, bên cạnh đó là một cái cây, vào cuối thu, cây khô chỉ còn lại cành khô, cũng là một cảnh sắc.
"Soạt!"
Chim én đậu xuống cành cây.
Chỉ thấy nó cúi đầu xuống, đối mắt với một người một mèo một ngựa vừa mới ra khỏi cổng thành, nó há miệng ra giống như định nói gì đó, nhưng lại thấy ngại, thế là nó bèn xoay đầu, giả vờ như đang rỉa lông.
"Lâu ngày không gặp."
Đạo sĩ bật cười, ngẩng đầu lên đối mắt với chim én.
Xoẹt một tiếng, chim én lập tức rút đầu khỏi đôi cánh, nhìn chằm chằm người ở bên dưới.
"Gặp mặt tiên sinh!"
Con mèo cũng ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn lên cao, nhận ra con chim én kia chính là con mà nó quen biết lúc trước, thế là nó cũng học theo giọng điệu của đạo sĩ cất lời.
"Lâu ngày không gặp."
"Gặp mặt Tam Hoa nương nương..."
"Tam Hoa nương nương gặp mặt ngươi."
Nói xong, con mèo ngừng lại rồi lại hỏi tiếp.
"Tại sao bây giờ ngươi mới tới?"
"Trên đường bị trì hoãn..."
"Ngươi cách xa như vậy làm gì?"
"..."
Một loạt tiếng vỗ cánh rất nhỏ vang lên.
Chim én rời khỏi cây rồi bay qua, nó đậu xuống trên lưng ngựa Tảo Hồng, rồi lại nhìn sang Tống Du, sau khi do dự một hồi nó mới nói.
"Lần này Yến An về đây chỉ mong có thể tiếp tục dò đường tìm suối giúp tiên sinh."
Nghe vậy, gương mặt Tống Du hiện lên ý cười.
"Vậy làm phiền ngươi rồi."
Mèo Tam Hoa lập tức học theo hắn.
"Vậy làm phiền ngươi rồi."
"Không phiền, không phiền."
Nói xong, chim én lại quay đầu tiếp tục rỉa lông, đồng thời lên tiếng.
"Là ta may mắn mới đúng."
Thấy vậy, gương mặt đạo sĩ lộ ra ý cười, hắn biết tính cách kẻ này và Tam Hoa nương nương khác nhau rất nhiều, hắn cũng không nhiều lời, chỉ tiếp tục chống trượng đi lên phía trước.
"Vậy thì đi thôi."
Binh lính giữ thành phía sau mở to mắt nhìn chằm chằm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận