Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 732: Danh Nhân Thiên Cổ

Hiện tại xem ra, sợ rằng thực tế không phải vậy.
Dưới sự ảnh hưởng của loạn thế, lại có Trần tướng quân nâng đỡ, hôm nay nói đến thế lực, chỉ sợ Vân Hạc Môn cùng Tây Sơn phái lại đem mấy thế lực giang hồ lớn khác cộng lại, cũng xa xa so với Trường Thương Môn.
"Vừa rồi nghe chư vị nói, chư vị đến từ Chiếu Dạ Thành?"
"Đúng vậy."
"Chiếu Dạ Thành đã bị thu phục sao?"
"Nó đã được thu phục từ năm ngoái."
"Nghe nói trước kia chiếm cứ Chiếu Dạ thành chính là yêu ma?"
"Tiên sinh có điều không biết..."
Du kỵ họ Phùng nói với hắn.
Chiếu Dạ Thành là quân trấn xa nhất của Đại Yến ở Tái Bắc.
Tại sao gọi là Chiếu Dạ Thành?
Chính là bởi thảo nguyên mênh mông này, Đại Yến đóng quân trong đó, tựa như màn đêm này, tai mắt một mảnh đen kịt, nhưng mà tòa thành Chiếu Dạ này, giống như một ngọn đèn trong đêm khuya, chiếu sáng bốn phía.
Lần trước người Tái Bắc sinh sống ở phái Nam, quân đội của Chiếu Dạ Thành tại Tái Bắc binh phong phía dưới, tử thủ mấy năm, thậm chí người dân Tái Bắc sớm đã vượt qua phương bắc biên giới, vượt qua toàn bộ Ngôn Châu, một đường rong ruổi đến Hòa Châu bắc phong quan hạ, đồ sát toàn bộ Hòa Nguyên, cái này cực bắc Chiếu Dạ Thành vẫn không có thất thủ. Chỉ là bọn họ đã sớm cắt đứt liên lạc với Trường Kinh, Trường Kinh cũng cho rằng bọn họ đã sớm rơi vào tay giặc.
Cho đến khi tin tức truyền về kinh thành, triều đình và dân chúng chấn động.
Nghe nói lúc ấy triều đình đã có tiếng cầu hòa, nghe được tin tức này, Võ Hoàng mới vỗ án quyết định, tiếp tục đánh, lại nghe nói lúc ấy giang hồ không biết bao nhiêu hảo hán được cổ vũ, xông quan giận dữ, tòng quân mà đi.
Chỉ là sau đó Chiếu Dạ thành vẫn thất thủ.
Có người nói là do yêu ma gây nên.
Có người nói là ngay lúc đó tướng lĩnh phương bắc gấp rút tiếp viện bất lợi, Chiếu Dạ Thành lương thảo ăn xong, lúc này mới thất thủ, tướng lĩnh sợ bị hỏi trách, vì thế thoái thác nói là yêu ma.
Trong thiên hạ vô luận quan lại bách tính, văn nhân võ nhân, đều rất hứng thú khi nói về Chiếu Dạ Thành.
Đại khái cũng là muốn danh nhân thiên cổ. ...
"Chiếu Dạ Thành vốn dĩ là bị yêu ma xâm chiếm. Ta nghe nói có một ngày, Hoàng Sa ở phía bắc đánh úp lại, thâu tóm được thiên địa, cũng xâm chiếm luôn Chiếu Dạ Thành. Trong Hoàng Sa không biết có loại yêu ma gì, Hoàng Sa đi rồi, tất cả thủ tướng còn lại trong thành toàn bộ biến thành xương trắng. Sau đó Chiếu Dạ Thành cũng biến thành yêu thành, tụ tập vô số yêu ma, bọn ta hay người Tái Bắc cũng không dám tiến vào bán kính cách Chiếu Dạ Thành trăm dặm."
Du kỵ họ Phùng nói xong, nét mặt của hắn hiện rõ dưới ánh lửa. Trông hắn lúc này vừa có chút sợ hãi, lại có chút thản nhiên không để ý đến chuyện sinh tử.
"Yêu ma chiếm cứ Chiếu Dạ Thành được quân Hán phương Bắc bọn ta gọi là Hoàng Sa Đại Vương. Chỉ là khi tin tức truyền tới kinh thành, cũng không biết những quý nhân trong triều có tin hay không, dân gian thì phần lớn đều coi đó là chuyện thần thoại nên đến nghe ngóng."
"Hoàng Sa Đại Vương..."
"Bắt đầu từ mấy năm trước, phong hỏa đài cách Chiếu Dạ Thành gần nhất có báo về rằng, Chiếu Dạ Thành thường có lôi đình giáng thế, lúc hưng thịnh nhất, phương viên trăm dặm khắp nơi đều là lôi đình, thậm chí trên trời còn có thể nhìn thấy có thần quan. Còn nghe nói có người gặp qua thần tiên hạ giới toàn thân giáp vàng, về chuyện này không biết là thật hay giả, tóm lại độ khoảng mùa hè năm trước, bọn ta liền tiến vào Chiếu Dạ Thành một lần nữa."
"Mùa hè năm ngoái..."
Đó là mùa hè năm thứ tư của Minh Đức.
Khi ấy, đạo sĩ và Tam Hoa nương nương còn đang ở Trường Kinh.
"Đúng vậy."
Du kỵ họ Phùng nói:
"Ban đầu bọn ta cũng rất thấp thỏm, lo âu. Nhưng về sau rất nhanh liền nghĩ thông suốt. Nếu chẳng may bị yêu ma ăn thịt, hay bị người Tái Bắc giết chết, kỳ thật cũng không có gì khác nhau. Hơn nữa đã một thời gian lâu rồi, Chiếu Dạ thành cũng không có gì đặc biệt, con quỷ yêu kia có khi đã sớm bị trời cao thu phục. Đen đủi nhất thì bất chợt sẽ gặp một vài tiểu quỷ."
Nói đến đây du kỵ họ Phùng cười cười.
"Hừ, loạn thế xuất yêu quỷ, người dân ở phía bắc như bọn ta khác với người ở phía Nam. Bọn ta đã thấy qua rất nhiều, nhất là sau khi tòng quân, tiểu yêu tiểu quỷ xuất hiện nhiều vô kể. Rất nhiều trong số đó đều không có bản lĩnh gì, cao nhân dân gian có thể dựa vào bản lĩnh truyền xuống đã có thể diệt trừ chúng. Những võ phu như bọn ta, chỉ cần dũng khí đủ lớn, cũng có thể kết liễu bọn chúng bằng đao thương cung tiễn trên tay. Lần đầu tiên có thể có chút sệt, nhưng làm nhiều rồi cũng thành quen."
Mọi người bên cạnh nghe xong, cũng lộ ra ý cười theo.
Sự phóng khoáng của hảo hán trong quân phương bắc, đều ở trong nụ cười hiểu ý này.
"Chư vị đây quả thực đều là anh hùng hào kiệt."
"Nhưng bọn ta cũng chỉ là một võ phu mà thôi."
Khi tiếng nói vừa dứt, phía sau liền có chút động tĩnh.
Men theo ánh lửa và ánh sao, mơ hồ có thể thấy được trong đêm có một bóng dáng đang lắc lư.
Hình như nó đang rình mò bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận