Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 631: Để Làm Gì?

Sớm biết vậy lúc trước nên để lại một ít ở Trường Kinh, gửi nhờ chỗ Thành Hoàng đại nhân giữ hộ.
"Chờ sau này Tam Hoa nương nương lớn lên một chút, cũng có thể học giống ta, thử ghi lại những gì mình đã từng trải qua."
"Để làm gì?"
"Để sau này ngồi xem lại, chắc chắn sẽ rất thú vị."
"Rất thú vị sao?"
"Phải rồi, rất thú vị."
Tam Hoa suy nghĩ một chút:
"Thế nhưng phải dùng quá nhiều giấy."
Tống Du nghĩ ngợi một lát rồi đáp:
"Chúng ta có thể thử chọn một số nơi thích hợp, đem nó cất giữ ở một nơi kín đáo, hoặc là chôn ở chỗ nào đó đem nó cất kỹ, ghi nhớ, chờ sau này khi chúng ta đi ngao du thiên hạ xong sẽ tìm về những nơi này rồi tập hợp lại."
"Tại sao phải làm như vậy?"
"Làm như vậy thì sẽ không cần phải lo lắng về việc phải mang theo quá nhiều giấy nữa."
"?"
Tiểu nữ đồng liền nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn, một lát sau, với biểu cảm không chút thay đổi, cô nói với hắn:
"Giấy cũng phải mua và nó rất đắt."
Tống Du nghe vậy sửng sốt, lập tức không khỏi trầm mặc.
"Là ta hiểu lầm ý của Tam Hoa rồi."
"Không sao đâu."
Tiểu nữ đồng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như trước, lại nhìn hắn chằm chằm:
"Xuống ăn cơm thôi."
Tống Du thu hồi trang giấy, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu nữ đồng tiện cũng quay người lại, Thoát một cái, cô lại biến trở lại hình dạng một con mèo tam thể, trên mặt không chút biểu cảm, trong lòng đầy niềm vui, bước những bước nhỏ đi theo hắn.
Một người một mèo đi xuống lầu.
Kiếm khách như thường lệ cùng bọn họ xuống lầu.
Tiểu nhị lâu tựa hồ là nghe nói chuyện đêm qua, có chút tâm trạng không yên, lúc cất tiếng chào hỏi bọn họ, cũng nở một nụ cười gượng gạo.
"Không biết hôm nay còn có thịt lừa hay không?"
"Dạ thưa khách quan, hôm nay vẫn còn."
"Vậy thì lấy một cái bánh cuốn thịt lừa, theo thường lệ thêm một đĩa thịt lừa, nhiều như ngày hôm qua là được."
Tống Du cười nói với hắn:
" Bánh bao ruột già hôm qua cũng không tệ, cho ta một cái."
"Vị đại hiệp muốn ăn gì"
Kiếm khách nói xong nhìn đạo nhân:
"Cho ta một đĩa thịt lừa đi."
"Không thành vấn đề! Khách quan còn muốn thêm gì không ạ?"
"Meo meo!"
Tống Du liếc mắt nhìn Tam Hoa đang ngồi trên bàn, bất đắc dĩ quay đầu hỏi tiểu nhị:
"Không biết ngựa của bọn ta đã được cho ăn hay chưa?"
"Xin khách quan yên tâm, sáng sớm nay tiểu nhị đã cho ăn rồi, toàn là những nguyên liệu tốt nhất. Tìm khắp Cảnh Ngọc Thành này cũng không tìm được chỗ nào biết chăm sóc ngựa tốt hơn chỗ bọn ta. Đợi lát nữa hầu hạ khách quan xong, tiểu nhân lại đi tìm bàn chải để chải lông sạch sẽ cho chúng."
"Vậy thì làm phiền ngươi rồi."
"Tiểu nhân cáo lui."
"Đa tạ."
Tiểu nhị dời đi rất nhanh sau đó, đi truyền đạt hậu trù.
Chỉ là sau đó hắn lại đi ra, đi tới đi lui trong đại sảnh, thường thường liếc mắt về phía bàn của Tống Du, gương mặt lộ vẻ do dự.
Tống Du bất giác nhận ra điều kỳ lạ ấy, hắn quay đầu lại, cất tiếng hỏi:
"Chẳng hay túc hạ có điều gì lo lắng?"
"Ayyaa!"
Tiểu nhị lúc này giống như nhận được lệnh "cho phép được nhiều chuyện", hắn vội vàng chạy lại về phía Tống Du, đáp lại:
"Chẳng hay tiên sinh có biết tối hôm qua đã xảy ra một chuyện lớn khó lường không?"
"Là chuyện lớn gì?"
"Nghe nói, tiểu nhân cũng chỉ là nghe ngóng được Huyền Lôi Quan ngoài thành không biết ra làm sao lại bị đánh tan tành. Ayya, chuyện như vậy căn bản không phải là chuyện mà con người có thể làm được. Nói ngay cả bốn bức tường xung quanh tường viện cũng đều bị đổ nát, phiến đá trên mặt đất đều đã bị nhấc lên, chất đống ở dưới chân núi, cả gian miếu bị đánh đến đổ nát, rất nhiều bức tượng thần trong chủ điện đều bị phá hủy."
Lời của tiểu nhị miêu tả sinh động như thật:
"Chuyện đáng sợ hơn chính là, hậu viện của Huyền Lôi Quan trên lầu một vốn có hai bức tượng hộ pháp, nhưng giờ lại không thấy nữa. Họ phát hiện ra những mảnh đồng bị vỡ tan nát ở một nơi cách đó khá xa. Tiểu nhân nghe người ta nói, hình như có hình dáng của hai bức tượng hộ pháp. Trên núi lúc này có một mảng lớn đất có dấu vết bị sét đánh. Không chừng tối hôm qua, mấy bức tượng Lôi Công ở trong mấy gian miếu đều vỡ vụn."
"Túc hạ còn lo lắng điều gì nữa sao?"
"Rất nhiều người đều đang đồn đoán rằng, , bởi vì lúc trước, Vĩnh Dương Thượng Tiên cùng Lôi Công dã diệt trừ quá nhiều yêu ma. Tối hôm qua có tên yêu vương khó lường nào đó đến, xưng là đại yêu vương nào đó của phương bắc, cuối cùng lại bị Huyền Lôi Quan bị đánh chết, Lôi Công trên trời chắc hẳn đã góp công trừng trị." Nói tới đây, tiểu nhị dường như nói không nổi nữa, làm ra vẻ như không muốn tiếp tục câu chuyện, lại làm như không dám nói,"Quả thực cũng không biết yêu ma kia thế nào, mọi người ai ai cũng đều lo lắng, sợ rằng một thời gian nữa, Cảnh Ngọc của bọn ta lại bị yêu ma đến quấy phá."
"Quận thủ chẳng phải vẫn còn ở Cảnh Ngọc sao? Túc hạ cần gì phải hoảng loạn như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận