Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 607: Chắc Chắn Rất Ngon

Năm đó, khi hắn còn ở Dật Đô, thực ra cũng không gặp mặt vị Lưu tri huyện này mấy lần, giờ đây, cũng chỉ còn vài tháng nữa là đủ 4 năm. Nếu muốn cố gắng nhớ lại cũng tương đối khó khăn, tuy nhiên, sau khi gặp lại, hắn đã nhanh chóng liên tưởng tới dáng vẻ trước đây của Lưu tri huyện, Lưu tri huyện trước mặt vẫn là dáng vẻ thấp bé như cũ, tuy nhiên so với năm đó, gương mặt của hắn hiển nhiên đã già nua không ít, cũng có thêm vài phần gian nan, vất vả.
"Tiên sinh đi đường mệt mỏi, lo lắng việc trừ yêu diệt ma, chắc chắn đã rất mệt mỏi, mau ăn đi, mau ăn đi."
"Xét về sự giàu có, Hòa Châu thua xa Dật Đô, người Hòa Châu cũng không biết ăn uống như người Dật Đô. Thêm vào đó, tình cảnh hiện tại không tốt lắm, phía trước có chiến tranh, phía sau lại có yêu ma, năm ngoái còn có hạn hán, năm nay lại mưa không đủ, trong lúc vội vàng, không có cách nào chiêu đãi tiên sinh cho tốt được."
Phụ tá ở bên cạnh cũng nói, thái độ khiêm tốn.
"Mặc dù thức ăn ở Hoà Châu đơn sơ, nhưng vẫn có hương vị riêng biệt, mời tiên sinh nếm thử."
"Hai vị chớ nên khách sáo."
Tống Du nhìn vào mấy món ăn ở trên bàn.
Nơi này quả thực cằn cỗi, kém xa Dật Đô hoa lệ, hôm nay lại khá vội vàng, tuy nhiên những món ăn mà quận trưởng dùng để đãi khách không hề keo kiệt.
Thứ bắt mắt nhất chính là khay đồ ăn lớn được đặt ngay chính giữa, lớp dưới cùng là thịt dê đã được hầm chín nhừ, bên trên được phủ kín bởi một lớp mì. Chất lượng của thịt dê ở Hòa Châu rất ngon, mùi thơm ngào ngạt bốn phía, nước thịt thấm đượm vào bên trong sợi mì, thầm nghĩ mùi vị chắc chắn cũng rất ngon.
Đã là cố nhân, Tống Du cũng không khách sáo nữa, hắn gặp một ít mì lên đặt vào trong chén của mình, sau đó gắp tiếp một miếng thịt dê lớn ở phía dưới.
Thịt dê mềm nhừ, lúc gắp lên, những thớ thịt hiện rõ theo chuyển động của đôi đũa.
Nước thịt thiếu chút nữa nhỏ giọt xuống dưới.
Lần này, hắn gắp vào trong chén của Tam Hoa nương nương.
"Năm đó từ biệt tiên sinh, vốn tưởng rằng sau này khó mà gặp lại, không ngờ rằng, vậy mà vẫn có ngày gặp lại, cũng không ngờ rằng lại có thể gặp lại ở nơi này."
Lúc nói chuyện, Lưu quận trưởng cũng vô cùng xúc động.
"Lưu mỗ đã nghe nói về chuyện của tiên sinh ở Hòa Châu, tiên sinh quả thật là thần tiên cao nhân, quả thật khiến ta vô cùng khâm phục."
"Chỉ là tiện đường, tiện tay mà thôi."
"Một câu tiện tay này của tiên sinh, không biết đã cứu sống được bao nhiêu dân chúng Hòa Châu."
Người Đại Yến nói chuyện với nhau quả thực rất khách sáo, cực kỳ khách sáo, Tống Du lắc đầu, sau đó hắn cúi đầu xuống ăn một miếng mì phủ trên thịt dê, thuận tiện hỏi.
"Tại sao quận trưởng lại tới nơi này?"
"Nói ra cũng nhờ phúc của tiên sinh."
Lưu quận trưởng trả lời.
"Năm đó, nhờ sự giúp đỡ của tiên sinh, Lưu mỗ đã phá được vụ án tặc nhân Đôn Địa khiến quý nhân ở trong thành rất vui vẻ, sau đó là đám diễn tạp kỹ rong gây án khắp nơi, còn cả vụ án liên quan tới số lượng lớn tiền tài, nơi nào cũng đều không có đầu mối, cuối cùng đã phá được ở Dật Đô dưới quyền quản lý của ta. Vì vậy, sau khi tiên sinh rời đi không lâu, trong kinh đã truyền lệnh tới, điều ta tới Phổ Quận, giữ chức quận trưởng."
"Thì ra là như vậy."
Từ huyện trưởng quan thăng thành quận trưởng quan, thăng tiến không chậm.
Thế nhưng mặc dù Dật Đô là thủ phủ của Dật Châu, Phổ Quận cũng là cũng là thủ phủ của Hòa Châu, nhưng châu cũng được chia thành trên, giữa, dưới. Dật Châu là thiên hạ đệ nhị châu, Dật Đô là thiên hạ đệ tam thành. Mặc dù Hòa Châu trồng nhiều lương thực, tuy nhiên trước này vẫn không thể so sánh được với Dật Đô hoa lệ, sau khi chiến tranh xảy ra ở phương Bắc, nơi này càng bị yêu ma tàn sát nặng nề. Có nơi, yêu ma còn dám ăn thịt mệnh quan triều đình, cho nên việc đảm nhiệm chức quận trưởng của Phổ Quận cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Người bên trên điều hắn tới nơi này, ngoài việc hắn liên tục phá được các vụ án lớn ra, một vụ án khiến cho quý nhân thành Dật Châu vui vẻ, một vụ án lại hạ thấp tên tuổi của quan huyện nhiều nơi, chỉ e còn có nguyên nhân là do ở trong triều có người cảm thấy hắn am hiểu việc tạo mối quan hệ với những sự việc liên quan tới huyền môn.
Chẳng biết điều này là phúc hay họa.
"Quận trưởng vất vả rồi."
"Không dám nói vất vả, huống chi ta làm những điều này đều là vì dân chúng, đó đều là việc nên làm."
Lưu quận trưởng nói.
"Chỉ là gió ở nơi này hơi lớn."
"Trên đường tại hạ tới đây, yêu tà ở Phổ Quận ít hơn những nơi khác rất nhiều, ngẫm lại đều là công lao của quận trưởng."
"Ai da, không dám không dám, dù sao Phổ Quận cũng là thủ phủ của Hòa Châu, Đại Yên ta lại đang trong thời kỳ giàu mạnh, yêu ma có nhiều tới đâu cũng phải kiếm chế lại."
Lưu quận trưởng lại nghiêng người lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận