Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 366: Phó Đồ Tể

"Theo lời bọn họ thì gia đình họ Vương nằm ở thôn bên dưới đây một đoạn. Đã trễ vậy rồi nên ta cũng không tiện gõ cửa nhờ người giúp, trước tiên hãy qua bên này xem sao đã."
"Được."
Ngô nữ hiệp tìm thấy một con đường nhỏ dẫn đến bờ sông.
Đêm qua trời đổ mưa. Cũng may dạo gần đây tiết trời ấm áp, trời nhiều nắng, con đường nhỏ đã khô ráo được khô ráo. Bên dưới ánh trăng là màu xám trắng nhạt, những nơi còn lại được bao phủ bởi màu đen. Nếu có vũng nước, những đoạn gồ ghề cũng là màu đen, cũng không dễ mà đi nhầm đường.
Bọn họ đi dưới ánh trăng tìm đến bờ sông. Mặt nước tĩnh lặng.
"Nữ hiệp có dự tính bắt thủy quái bằng cách gì không?"
"Mấy ngày gần đây, con thủy quái này càng ngày càng ngang ngược. Nếu có người ở bờ sông mà phát ra động tĩnh, bất kể là họ tắm rửa hay giặt quần áo, nếu vào ban ngày còn đỡ, chứ cứ tới ban đêm là nó lại xuất hiện."
Ngô nữ hiệp nói tiếp:
"Đúng lúc hôm nay ta với ngươi ra tay, vừa rồi cũng tốn chút sức lực, cũng chưa kịp tắm rửa gì cả. Ngươi cứ ở đây chờ, ta đi xuống dụ nó. Nếu là thủy quái bình thường, chỉ cần một đao của ta là có thể tiễn nó đi rồi. Nhưng nếu nó là quỷ hồn, hehe, thì đã có cách khác. Hôm nay trên đường trở về, ta đã hỏi mượn cây đao giết mổ heo của Phó Đồ Tể ở phía tây thành. Nghe đâu mỗi ngày hắn ta giết heo, dê đến hơn mười con. Ta cũng nghe nói rằng cây đao này khá hữu dụng để diệt yêu. Nhân cơ hội lần này ta sẽ kiểm chứng lời đồn đó có đúng hay không. Tóm lại, để ta lên trước, ngươi tuyệt đối không được rời khỏi đây."
"Hoá ra nữ hiệp có sự chuẩn bị trước khi đến."
"Còn phải nói sao."
Dưới ánh trăng soi tỏ, gương mặt nàng hiện ra trước mắt Tống Du.
Hắn thấy nàng đã buông tóc, nhanh chóng rút ra thanh đao dài, dáng vẻ của nàng cho thấy nàng hiển nhiên không hề có chút sợ hãi nào với con thuỷ quái này.
Dường như không còn cơ hội để hắn ra tay.
Tống Du cảm thấy rất thú vị.
Chỉ là một con thủy quái nhỏ, mê hoặc người thì thất bại, bắt lấy cổ chân người cũng bị họ giãy giụa rồi để chạy thoát. Nghĩ đến đó cũng đủ biết con thuỷ quái này không có tài cán gì. Như đã nói với Tống Du trước đó, nàng ấy hoàn toàn có thể tự mình đến. Dù có là kẻ võ trong giang hồ thì cũng khó mà đối phó được với loài quỷ hồn. Với bản lĩnh của nàng ấy, lũ quỷ quái cũng khó mà có thể tiếp cận, dù có là tà ma thì cũng không thể làm hại. Mà thậm chí nếu là loài yêu thành tinh, chỉ cần một nhát chém, tới lúc ấy dù cho có dựa vào địa thế dưới sông của nó thì cũng khó mà đỡ được đao này của nàng.
Hai mươi lượng bạc này nàng hoàn toàn có thể tự mình kiếm được.
Hắn nghĩ đến trước đây, nàng ở Đào Hoa Sơn bắt quỷ, sau đó trở về núi trừ yêu. Tống Du có thể đi cùng nàng hay không, điều đó cũng chưa chắc chắn. Trong lòng nàng chắc hẳn cũng có phần tính toán, cho nên lần này nhất định gọi Tống Du đi cùng. Nếu là loài yêu thành tinh, xem ra chuyến đi lần này của hắn cũng đáng, đem tặng không hắn mười lượng bạc, còn nếu là quái vật, nàng sẽ đưa thêm cho hắn chút tiền.
Tống Du cười cười, hắn cũng không thắc mắc hay phản đối, liền hỏi:
"Nữ hiệp có thể xuống nước sao?"
"Khi còn nhỏ ta đã xuống sông không ít lần rồi."
"Nghe nói nha dịch có tới đây vài lần nhưng đều không làm được gì, quan binh dùng tên nhưng nó cũng không chết, ta đoán chắc rằng đây là loại quỷ âm hồn, dù nữ hiệp có mang theo đao mổ thì xin hãy bảo trọng."
"Để ta xuống thăm dò trước rồi nói sau."
Nói rồi Ngô nữ hiệp nhảy xuống sông.
Ánh sáng đêm trăng không thể so sánh được với ánh sáng vào ban ngày. Oử khoảng cách gần còn có thể thấy rõ bóng người, đợi nàng đi xa một đoạn liền không thấy rõ nữa. Hắn chỉ có thể thấy một mảng tối đen như mực, thế nhưng những động tác của nàng dường như phá vỡ sự yên tĩnh trên mặt nước. Dưới ánh trăng, từng gợn sóng hiện rõ từng đợt, điểm xuyết những đốm sáng màu bạc.
"Nước có sâu không?"
"Không sâu lắm đâu, tới ngực."
"Vậy thì tốt rồi."
Tống Du ngồi xuống bên bờ sông một cách dứt khoát, lẳng lặng chờ đợi.
Tam Hoa nương nương lại biến mất.
Không rõ bao lâu sau đó, giữa sông truyền đến giọng nói của Ngô nữ hiệp, giọng nàng khá thấp:
"Ta có cảm giác là bắt được nó rồi."
Tống Du chỉ ngồi bất động, cúi đầu nhìn lại.
Dưới mặt sông lúc này chỉ toàn là âm khí, không thấy bóng dáng của nàng đâu cả.
Không ngoài dự đoán của hắn, thuỷ quái dưới nước kia là một âm hồn.
"Nó đến rồi!"
Ngô nữ hiệp vừa dứt lời, nàng có cảm giác có thứ gì đó ở bên dưới đang kéo mình đi. Người ở trong nước vốn dĩ đứng không vững, thoáng cái nàng bị mất cân bằng, cả người liền ngã xuống.
Phải vất vả lắm nàng mới lấy lại được thăng bằng.
Ngay sau đó, nàng lập tức rút đao, chém mạnh vào nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận