Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 935: Tiếng Đàn

Cầm nghệ thông thần, đương nhiên tiếng đàn cũng sẽ nhập tâm, cho dù là người không có đam mê âm nhạc, trong lòng dường như vẫn hiện lên khung cảnh này. Nếu là người vốn đã yêu thích âm nhạc, lại giống như càng thêm mê say, cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên vui vẻ.
Mọi người đều say sưa lắng nghe, ngay cả khi tiếng đàn đã ngừng lại, đạo sĩ đưa tiểu nữ đồng ra khỏi phòng cũng không có mấy ai chú ý tới.
Đến khi mọi người kịp thời phản ứng lại, tiếng đàn đã dừng lại từ lâu.
Không biết ai thấp giọng mở màn nói ra câu đầu tiên, tất cả mọi người lập tức cúi đầu thảo luận ầm ĩ với nhau.
"Vãn Giang cô nương lại tiếp tục đánh đàn à?"
"Chẳng lẽ vị tiên sinh kia biết y thuật ư?"
"Không phải là..."
"Ngươi chớ nói lung tung! Tiếng đàn này vui vẻ êm tai, không có chút bi thương cằn cỗi nào, nghe vào chỉ cảm thấy vui vẻ, giống như ánh nắng của mùa xuân tháng ba, sao có thể giống như ngươi nghĩ được chứ?"
"Lời này rất có lý, chắc chắn do bệnh của Vãn Giang cô nương đã được điều trị, tâm trạng vui vẻ, nên mới tấu lên một khúc đàn."
"..."
Có người hầu của Hạc Tiên Lâu bước ra, bọn hắn cung kính mời những người yêu thích tiếng đàn của Vãn Giang cô nương nhưng không trả nổi khoản tiền khổng lồ để lên lầu, mặc dù mấy ngày nay nữ tử trên lầu đều không đánh đàn nhưng vẫn đứng chờ ở ngoài cửa vào trong đại sảnh, ngồi cùng với những quan lớn cao quý trong hành lang, mời mọi người thoải mái cùng nhau uống rượu, tiếng đàn ở trên lầu lại tiếp tục vang lên lần nữa.
Lúc này đạo sĩ đã đi được nửa con đường.
Bị tiếng đàn hấp dẫn, hắn vừa nắm chặt bàn tay trở nên không thành thật Tam Hoa nương nương tay, vừa dừng bước quay đầu nhìn lại.
Có không biết bao nhiêu người ở trên đường đã tụ tập về phía bên kia.
Lúc này e rằng chỉ mỗi đạo sĩ mới biết được...
Từ sau ngày hôm nay, ở Trường Kinh sẽ không còn một Vãn Giang cầm nghệ thông thần nữa. ...
Các nhã sĩ tiếng tăm ở Trường Kinh chưa từng nghe khúc nhạc ở Hạc Tiên Lâu hôm nay lần nào.
Không chỉ giai điệu, mà phong cách cũng rất mới mẻ.
Rõ ràng, phần lớn mọi người tụ tập ở đây là để thăm hỏi vị tiên tử bị bệnh nặng đang đánh đàn ở bên trong, trong lòng vốn có mấy phần lo lắng, buồn bã, lúc này tất cả đều cảm thấy vui vẻ. Rõ ràng hiện giờ đang là Đông Chí, lúc này, con đường ở Trường Kinh vẫn còn mưa phùn và tuyết bay bay, hơi lạnh thấm vào người. Nhưng lúc này, bọn hắn lại cảm thấy cả người ấm áp, giống như được tắm dưới nắng xuân tươi đẹp của tháng 2, tháng 3. Văn nhân thường thương xuân thu buồn, ở Trường Kinh, có không ít người trong lòng khát vọng nhưng lại chán nản vì nếm trải thất bại, nhưng lúc này đây, bọn hắn không hiểu sao đều có cảm giác rất tự nhiên.
Bình thường, Vãn Giang cô nương rất ít khi đàn khúc nhạc như vậy.
Cũng không phải mỗi khúc đàn của nàng đều có thể đi thấu vào lòng người tới vậy.
Mọi người vừa cảm thấy nghi ngờ, lại vừa chìm đắm vào mê say.
Cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới đó, đến thần tiên cũng không đổi.
Các nhã sĩ tiếng tăm thường có tình nghĩa sâu nặng với nhau, lúc tiếng đàn vang lên, có người chợt lấy lại tinh thần, hắn vội vàng đi ra ngoài, nhờ người mời những người bạn cũng yêu thích nghe đàn giống như mình tới, nói cho bọn hắn rằng, hôm nay Vãn Giang cô nương của Hạc Tiên Lâu đã đánh đàn lại, mời bọn hắn cùng tới thưởng thức.
Không biết đã có bao nhiêu người tụ tập ở nơi này.
Dần dần, có người phát hiện ra...
Trong lúc bất tri bất giác, không chỉ cơn gió lạnh tàn phá bữa bãi con đường ở Trường Kinh đã ngừng lại, mưa tuyết bay giữa bầu trời cũng đã ngưng, thậm chí toàn bộ bầu trời âm u mờ mịt cũng giống như bị một đôi tay vô hình đẩy đi, hiện ra bầu như như xanh như lam ở phía trên đỉnh đầu, ánh sáng chiếu vào con đường ở Trường Kinh, cho dù những bách tính không đứng trên con đường này, không được nghe tiếng đàn này, cũng vì vậy mà cảm nhận được sự ấm áp hiếm có giữa trời đông.
Bỗng nhiên, một tiếng keng vang lên.
Giống như tiếng dây đàn đứt.
Những nhã sĩ tiếng tăm đang say sưa trong tiếng đàn lập tức như chim sợ cành cong, như thể bị đá ra khỏi cơn ảo tượng do chính mình xây dựng lên, bọn hắn vừa ngạc nhiên vừa hoang mang, nhất thời không biết nên làm gì.
Vãn Giang cô nương chưa bao giờ làm đứt dây đàn khi đang đánh đàn.
Mọi người vẫn chưa tỉnh lại khỏi cơn choáng váng, không phải nhìn về tấm rèm ở phía hậu viện, thì chính là ngẩng đầu nhìn lên tấm ván gỗ trên lầu.
Có người thảo luận, có người nhíu mày.
Cũng có người tự phụ trước kia thường tới Hạc Tiên Lâu, lên lầu hai nghe đàn, muốn lên lầu xem thử nhưng vẫn bị ngăn lại.
Một lúc lâu sau mới có âm thanh phát ra trên cầu thang.
Bởi vì đó là cầu thang gỗ nên âm thanh rất rõ ràng.
Mọi người đồng loạt im lặng, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhất thời đại sảnh im lặng tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
"Soạt..."
Chiếc rèm bị xốc lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận