Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 286: Người Thuyết Thư

Ở lại Trường Kinh qua vài ngày nữa.
Việc quảng bá của quán cũng có phần hiệu quả, mấy ngày nay thỉnh thoảng có vài người đến, có điều chưa được coi như là hoạt động kinh doanh.
Một bộ phận người nhìn thấy Tống Du tuổi còn trẻ, cho rằng Du quẻ tiên sinh này giống như mấy người mới xuất hiện trên đường gần đây, nhân cơ hội này đến để hãm hại, lừa gạt họ. Suy cho cùng cũng là vì luôn có những thí sinh và học viên do nhiều vấn đề khác nhau, bỗng nhiên một ngày nào đó cảm thấy bản thân choáng váng, đầu óc hoạt động không bình thường liền cho rằng mình đã bị tà ma quấy nhiễu. Mà tình trạng bất ổn dạo gần đây ở Trường Kinh cũng tạo cơ hội cho những hành vi lừa gạt như vậy.
Ngược lại, một bộ phận người đến mời Tống Du đi qua xem.
Tuy nhiên Tống Du chỉ tiếp nhận những việc trừ tà, hàng ma, rất nhiều người tự nhận mình bị trúng tà, bị ma quỷ ám, tự nhận mọi thứ là do ma quỷ cố tình làm hại thế nhưng thực chất vấn đề hoặc là xuất phát từ tâm người hoặc là do người cố ý gây nên.
Nếu là một tiên sinh gian dối, có lẽ chỉ cần giả vờ giả vịt vài lần cũng có thể kiếm được tiền. Nhưng Tống Du không muốn làm như vậy, chỉ nói sự thật. Đối với tâm bệnh thì sẽ nói với người nhà của họ cần phải tìm cách để xoa dịu đi những vấn đề thuộc tinh thần của người bệnh, đối với những người thân thể có bệnh thì sẽ bảo họ đi tìm đại phu, đối với những người làm điều mờ ám, cũng không đề cập rõ ràng.
Một số có thể nhận được tiền, một số khác thì không nhận được.
Dù ít nhiều cũng gọi là có chút thu nhập.
Ngược lại, thời tiết càng ngày càng trở nên ấm áp, mỗi ngày đều ra ngoài tắm nắng hoặc đi dạo, gần như không có cảm giác gì, cho đến lúc nhận ra thì đã có thể mặc áo mỏng ở trong nhà mà không còn cảm thấy lạnh nữa.
Thời tiết này thật thích hợp để nghe sách.
Đối diện bên kia đường có một quán trà, ngày nào cũng vậy, đến xế chiều sẽ có người thuyết thư(*).
(*)người thuyết thư: người kể chuyện, họ chuyên kể hoặc bình luận một câu chuyện nào đó trước công chúng.
(*)người thuyết thư: người kể chuyện, họ chuyên kể hoặc bình luận một câu chuyện nào đó trước công chúng.
Tống Du cảm thấy những người thuyết thư ở quán trà này không hay bằng những người thuyết thư ở Câu Lan, kể chuyện cũng cực kỳ vụn vặt mà giá cả lại đắt hơn, vậy nên thường hay đến Câu Lan để nghe. Có điều quán trà này cách căn lầu nhỏ mà bọn họ thuê rất gần, ngay bên kia đường, cách có vài bước chân, lực hấp dẫn thực tế quá lớn.
Đi tới gọi một tách trà rồi ngồi xuống.
Người thuyết thư còn chưa đến những đã có thể nghe thấy những người khác trong quán trà đang xì xầm trò chuyện, bàn tán xôn xao.
Bàn bên cạnh có bốn năm người, đều ăn mặc chỉnh tề, vậy mà còn có người đến từ Tây Vực, có thể thấy được sự cởi mở chào đón của Trường Kinh.
Hình như là hẹn nhau tới đây uống trà, mấy người đứng tụ lại một chỗ, chắp tay cúi người, cám ơn người đã mời rồi ngồi xuống, mỗi người đều gọi loại trà mà mình thích, đã có chử trà, cũng có điểm trà, người Tây Vực rất coi trọng việc này, thậm chí còn gọi một người chuyên hầu trà đến để phục vụ, xem chừng bọn họ cũng là khách quen của quán.
Trong khi đợi trà, có người giọng điệu nghiêm túc, thật thật giả giả nói:
"Đêm qua nghe nói cửa thành phía Tây đã xảy ra một trận náo loạn làm phát ra tiếng động rất lớn, nhiều người đang ngủ cũng bị đánh thức, có tiếng la hét chết chóc, còn có tiếng gầm thét của yêu quái khiến không ít người sợ đến mức cả đêm không dám ngủ!"
"Nghe qua rồi."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Sáng sớm nay tin tức được truyền ra ngoài, nói là đã tìm được yêu quái ăn thịt người trước đây rồi. Con yêu quái đó đang ẩn náu ở Đông thành, cấm quân cùng các sư phụ chùa Thiên Hải giao chiến với nó một trận ở Đông thành, không biết tổn hại như nào, nhưng đoán là con yêu quái này đánh không lại cấm quân và các sư phụ chùa Thiên Hải, nên đã chạy trốn từ Đông thành sang Tây thành. Chậc chậc, ở cuối cổng thành còn có một vết nứt, nghe nói là do yêu quái từ chỗ đó chui qua."
"Vậy mà không thể ngăn được nó sao?"
"Nghe thấy tiếng động, liền điều đến không ít vệ binh đâu!"
"Đáng sợ như vậy?"
"Ta nghe nói lại không giống như này."
"Nói như nào?"
"Ta có quen biết với một người buôn bán hàng hóa sống ở bên đó, người đó gan lớn, đêm qua nghe thấy tiếng động liền mở cửa lén nhìn ra ngoài, nói là đang chiến đấu với yêu quái không phải là sư phụ chùa Thiên Hải mà là một vài vị thần tiên lấp lánh ánh sáng! Nhìn dáng dấp trông giống những người ở trong miếu Thành Hoàng!"
"Nếu thật như vậy thì đây là chuyện tốt, Thành Hoàng lão gia cuối cùng cũng xuất hiện rồi."
"Xuất hiện mà cũng không bắt nó sao?"
"Nói cũng phải..."
Mấy người nhìn nhau, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận