Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 582: Đống Lửa Trên Đỉnh Núi

Lúc hắn mới nghe nửa câu đầu, theo thói quen muốn nói "Vết thương nhỏ này không có gì nghiêm trọng", nhưng càng nghe về sau hắn càng khó nói được lời từ chối ra khỏi miệng.
Thông tin cuối cùng càng khiến hắn choáng váng hơn.
"Đa tạ tiên sinh..."
Kiếm khách đưa tay nhận lấy đan dược, nhìn xem một cái, không chút do dự nuốt xuống luôn.
Tống Du cũng rút tay lại. Kiếm khách này có năng khiếu bẩm sinh, trước khi tình cờ gặp hắn tại nghĩa trang ba năm trước thì người nọ đã chinh phục tất cả các giải đấu ở Liễu Giang, thậm chí được xem như không có đối thủ. Sau này, nhờ sự giác ngộ sau đêm sấm sét hôm đó, hắn đã nâng cao kiếm đạo của mình lên một tầm cao mới, có thể bây giờ không bằng những đại tông sư đã nhập đạo thông qua võ thuật trong lịch sử chốn giang hồ, nhưng cũng đã là kiếm khách hàng đầu trong thiên hạ.
Bây giờ bọn họ gặp nhau lần thứ hai là do duyên phận, sau khi nghe ngóng tin đồn nhiều năm nay cộng thêm vài ngày sống chung với nhau nên ít nhiều gì cũng hiểu biết đôi điều về đối phương, đương nhiên cũng biết hắn không chỉ có kiếm thuật cao siêu mà còn có tính cách chính trực, quả thật xứng đáng với danh xưng hiệp khách này. Nếu đã như vậy, không lý nào Tống Du lại không tình nguyện giúp hắn một tay.
Có lẽ rất nhiều năm sau, trên giang hồ sẽ lại xuất hiện một kiếm khách vô song khác dùng võ thuật tiến vào đạo giáo, nhưng Tống Du lại tin vào một điều, cho dù sau này kiếm khách trước mặt dùng võ thuật nhập đạo thì tia tinh lực Kinh Trập mà mình tặng cho hôm nay sẽ chỉ giúp cho hắn đạt đến một cảnh giới mới sớm hơn, hoặc đạt đến trạng thái khác tốt hơn hiện tại mà thôi- kiếm khách trước mặt mình đã là vô song, hắn có thể nhập đạo mà không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai khác.
Bây giờ đã là đầu tháng hai, trăng non như móc câu, tiết trời buổi đêm còn hơi se se lạnh.
Tống Du ngồi quay lưng về phía đống lửa trên đỉnh núi, nhìn vầng trăng lưỡi liềm phía xa xa và bóng núi nối liền nhau, hồi lâu sau mới nằm xuống, lắng nghe tiếng côn trùng kêu, đồng thời ngẫm nghĩ về sự kiện ngày hôm nay.
"Phó Thiên Lôi..."
Miêu Nhi nằm bên cạnh hắn, khe khẽ kêu gừ gừ. Khi Tống Du chìm vào giấc ngủ, hắn còn không biết bây giờ đang là giờ nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, sương sớm mù mịt. Khi Tống Du mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là cả một bầu trời trong xanh, màu xanh tinh khiết nhất, vật trang trí duy nhất chỉ có một cành cây khô trên đỉnh đầu hắn.
Tống Du nheo mắt một lúc. Càng đi xa về phía bắc, bầu trời càng xanh hơn, một màu xanh bao la bát ngát khó có thể nhìn thấy ở phía nam.
"Đạo sĩ ngươi dậy rồi à..."
"Dậy rồi."
Lúc này Tống Du mới ngồi dậy.
"Tam Hoa Miêu bắt được một con gà, là con gà được đạo sĩ trong đạo quan cho ăn. Nhưng đêm qua nó chạy ra ngoài."
Tam Hoa Miêu sáp đến gần rồi nói với hắn:
"Con gà lớn dữ lắm, đủ cho ba chúng ta cả con mèo và người cùng ăn."
"Để dành cho bữa trưa đi. Buổi sáng chúng ta chỉ cần ăn đồ khô lão trượng nhà họ Đinh đưa cho là được."
"Được thôi."
Tống Du đưa tay sờ lên mặt mình, hắn cầm một cọng lông dày và cứng, hắn kéo đến trước mặt nhìn kỹ thì thấy nó dài bằng ngón tay mình, trắng trẻo, sau đó thuận tiện đưa đến trước mặt mèo Tam Hoa cho nó xem:
"Tam Hoa Miêu, râu mép của ngươi này."
"..."
Mèo Tam Hoa xít lại gần để xem xét cẩn thận hơn, trông dáng vẻ rất nghiêm túc nhưng xem xong lại không nói gì, sau đó nó quay người lại và rời đi, chẳng biết nó đang nghĩ về chuyện gì.
Tống Du cười thành tiếng, nhìn kiếm khách bên cạnh.
"Túc hạ cảm thấy thế nào rồi?"
"Không hổ là thần đan của tiên sinh, hôm nay khi tỉnh lại, quả nhiên vết thương đã lành."
Kiếm khách cau mày nói:
"Thêm vào đó còn có một loại cảm giác thần kì mơ hồ, khó mà diễn tả thành lời."
"Vết thương lành là tốt rồi."
Tống Du đã đứng dậy. Kiếm khách lập tức muốn thu dọn chăn lông cừu giúp hắn, nhưng Tống Du nhanh chóng từ chối, hắn không phải là quý nhân được nuông chiều trong nhung lụa nên không có lý do gì lại để người khác giúp mình thu dọn hành lý. Hơn nữa, vị này không phải là người bình thường, hắn chính là kiếm khách hàng đầu trong giang hồ hiện nay với tên tuổi vang danh khắp thiên hạ.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, và rửa mặt sơ qua, kiếm khách dưới sự giúp đỡ của Tam Hoa Miêu đã nhóm lửa thành công, đun một nồi nước, nướng một ít đồ khô và thịt rán, sau khi ăn xong lại dẫn theo ngựa xuống núi.
Màn sương sớm dày đặc, đường đi lại đầy cát. Tranh thủ hít một hơi và lấp đầy phổi với không khí trong lành. Không vội, không gấp, tâm trạng thanh tịnh nên mỗi bước đi đều rất chính xác, đích đến mỗi nơi cũng được xác định rõ ràng.
Phía trước là đất nông nghiệp, nông dân đang cày cấy vào mùa xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận