Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 573: Thư Nhất Phàm

Chiều hôm sau.
Đinh gia lão gia tử tới tìm Tống Du.
Tống Du cũng không có ý đinh từ chối không tiếp đón, ngược lại là rất bình tĩnh cùng lão nói chuyện với nhau, báo cho lão ta biết việc này chính là chiêu trò của tên đạo sĩ kia, hại chết cháu trai của Đinh gia. Còn có mấy người khác cũng chính là người của đạo nhân kia, việc muốn đem tiểu nương tử Tào gia cùng trưởng tôn tiến hành minh hôn cũng là chủ ý của tên đạo sĩ kia, lão gia Đinh gia nghe xong, vô cùng hối hận, Tống Du thì khuyên lão sau này hãy cẩn thận dạy dỗ hậu nhân, dùng thời gian còn lại làm việc thiện.
Cho đến khi Thư Nhất Phàm đi tiễn tiểu nương tử Tào gia trở về, Tống Du mới nói lời cảm tạ với mọi người Đinh gia.
Đinh gia tặng tiền bạc, hắn cũng không nhận.
Hắn chậm rãi đi tới cổng thôn.
"Thưa tiên sinh."
Thư Nhất Phàm đem kiếm cắm ở trên ngựa, đối với hắn hỏi:
"Chúng ta tìm tên đạo sĩ kia ở đâu?"
"Cứ đi về phía trước đi."
"Vâng."
Hai người một mèo chậm rãi lên đường lớn.
Họ quay đầu lại nhìn, thôn trang vẫn yên tĩnh như cũ, họ lại nhìn con đường phía trước, không có khác biệt gì nhiều
"..."
Thói đời ăn thịt người.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua Hoài Trường huyện, nhưng không có hướng Hòa Châu đi, mà là đổi phương hướng.
Cứ đi như vậy chẳng mấy chốc một ngày lại trôi đi.
Con đường phía trước vẫn vậy, họ ngắm mây ngắm núi, nhìn phong thổ nhân tình, giống như những chuyện Đinh gia thôn chưa từng trải qua.
Dần dần đã cách thôn Đinh gia một hai trăm dặm.
"..."
Tống Du dừng bước.
Kiếm khách áo xám dắt hắc mã đi theo phía sau hắn, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước có một ngọn núi nhỏ, đỉnh núi có một gian đạo quán, sương chiều trùng trùng, trong đạo quán đang có khói bếp lượn lờ bay lên không.
"Chính là chỗ này."
Tống Du lần nữa cất bước.
Lại không nghĩ tới, này đều hoàng hôn, vậy mà còn có người cùng họ lên núi.
Là một gã ước chừng hơn ba mươi tuổi, dắt một con lừa, nhìn quần áo hắn mặc trên người quả nhiên nhìn không ra là kẻ nghèo hay người giàu có. Nhưng bên hông hắn có phần nặng nề, tựa hồ cất không ít tiền tài, bước chân cũng vội vàng.
Khi hai bên gặp nhau, người đàn ông khó tránh khỏi cảnh giác.
Nhưng khi hắn thấy Tống Du một thân đạo bào, còn mang theo một con mèo, ánh mắt do dự hạ, trong lòng lúc này mới thoáng yên tâm một ít, nhưng cũng không có ý định bước đến chào hỏi họ.
Song Tống Du lại cười cùng hắn chào hỏi trước:
"Túc hạ hữu lễ."
Người này lúc này mới quay đầu nhìn về phía hắn, cũng không tốt quay lại, vì thế nói một câu:
"Hữu lễ..."
"Tại hạ họ Tống tên Du, chính là người cùng Dật Châu, Linh Tuyền huyện, xuống núi vân du đến đây."
Tống Du dẫn đầu tự giới thiệu, lập tức cười hỏi:
"Gặp lại hữu duyên, không biết túc hạ đây đi đâu?"
"Còn có thể đi đâu được chứ? Đương nhiên là ta tới đạo quán trong núi."
"Tại hạ mới tới nơi đây, từ phía chân núi cũng thấy ở trên núi có đạo quán, lúc này mới đến đây tìm hỏi, cũng là không biết đạo quán này tên là gì?"
"Tên là Lôi Thanh Quan."
"Lôi Thanh Quan..."
Tống Du nhắc lại hai lần, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. ...
"Không biết Lôi Thanh Quan này có tổng cộng bao nhiêu vị, chẳng hay có những vị thần linh nào được cung phụng và thờ cúng ở đây?"
"..."
Nam tử kia cẩn thận dò xét Tống Du vài lần, có lẽ hắn cảm nhận được đây không phải người xấu, kể cả người thanh niên bất phàm mang theo bảo kiếm, dắt theo con ngựa ô đi cùng, giống như hộ vệ cho vị đạo sĩ kia. Hơn nữa, hắn thấy thái độ ăn nói của vị kia không chỉ ôn hòa, lại khiêm tốn lễ độ, liền đi chậm lại, chắp tay nói với họ:
"Tại hạ họ Từ, tên Mục."
"Thì ra là Từ Công từ, hữu lễ rồi."
"Xin trả lời câu hỏi của tiên sinh, theo Từ mỗ được biết, Lôi Thanh Quan này tổng cộng có ba thầy trò, thực ra thì cũng không tính là nhiều, về phần cung phụng kia thì..." Từ Mục có chút khốn khổ:
"Thực ra Từ mỗ có tới đó vài lần, cũng không để ý kĩ, nhưng có Xích Kim Đại Đế cùng mấy vị Thiên Cung trọng thần, chủ yếu cung phụng vẫn là mấy vị Lôi Công."
"Chỉ có ba vị đó thôi sao?"
"Quả thực Từ mỗ nhớ rõ chỉ có ba vị này."
"Chỉ cung phụng mấy vị Lôi Công thôi sao?"
"Thưa vâng."
Tống Du không khỏi nheo mắt.
Từ Mục tựa hồ có thêm thông tin, suy nghĩ một chút mới giải thích:
"Tiên sinh có điều không biết, phương bắc quanh năm chiến loạn, yêu quỷ lan tràn, nơi này tuy là địa giới Ngang Châu, nhưng kỳ thật cách Hòa Châu chỉ có mấy chục dặm đường. Bình thường hay nghe được nơi nào có tin đồn yêu quỷ làm loạn, cho nên đạo quán cùng miếu thờ ở đây cung phụng Lôi Công tương đối nhiều so với các địa phương ở phía Nam."
"Nghe vậy nghĩa là túc hạ là đang đi xuống phía Nam sao?'
"Từ mỗ đi kinh thành có công chuyện buôn bán."
"Thì ra là thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận