Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 786: Chuyện Rất Lâu Về Trước

Có lẽ bởi vì quân đội Tái Bắc sắp tới gần, hoặc hai bên sắp sửa quyết chiến, binh lính giữ thành Liêu Tân Quan lại gửi một đợt thư nhà. Hoặc là trong thành đã bị nhiễm bệnh, thế nên đã gửi ra ngoài một bức thư nhà cuối cùng. Tuy nhiên, quan đưa thư chỉ mới đi được nửa đường thì bị kỵ binh của quân đội Tái Bắc hoặc những đội quân nhỏ chặn giết, sau đó, người Tái Bắc lấy những thứ này đi, phát hiện đó chỉ là những bức thư nhà vô dụng, thế là tiện tay ném chúng ở ven đường.
Ngẫm lại có lẽ đã là chuyện rất lâu về trước...
Đầu năm nay, Liêu Tân Quan đã thất thủ, mà bây giờ đã là cuối thu, những bức thư này ít nhất cũng phải được gửi vào đầu năm. Mùa hạ trên thảo nguyên lại có mấy trận mưa lớn, mặc dù nơi này không bị yêu ma Tái Bắc dẫn hồng thủy tới dìm, nhưng thảo nguyên cũng có thể tích trữ nước thành dòng, rất nhiều ống trúc đã bị cuốn đi.
Có cái bị chôn vùi trong đất.
Mãi cho đến hôm nay, chúng mới bị Tam Hoa nương nương phát hiện ra.
Tống Du ngoảnh đầu sang nói với Tam Hoa nương nương đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm.
"Tam Hoa nương nương lại lập được công lớn..."
"Đây là thứ gì?"
"Là thư."
"Rất đáng tiền à?"
"Rất quý giá."
"!"
Mèo Tam Hoa nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Đạo sĩ có tính cách kiên nhẫn, giải thích cho nó.
"Giống như ta và Tam Hoa nương nương lâu ngày không gặp. Lúc đó, Tam Hoa nương nương muốn nói chuyện với ta, nói với ta những ngày qua Tam Hoa nương nương sống như thế nào, đồng thời viết hết những lời mà ngày thường Tam Hoa nương nương hay nói với ta lên giấy, đựng trong ống trúc này, ta đọc được thư, coi như đã nghe được, không đọc được thì không biết gì cả..."
"!"
Mèo Tam Hoa chớp mắt mấy cái, từ suy nghĩ tới dần dần hiểu ra.
Tam Hoa nương nương đã quen với việc sống cùng đạo sĩ, mỗi ngày, Tam Hoa nương nương đều nói rất nhiều điều với đạo sĩ, hỏi đạo sĩ rất nhiều thứ, nhưng nếu không thể gặp mặt trực tiếp nói chuyện với đạo sĩ. Nếu một ngày nào đó, nó rất lâu không thể gặp mặt nói chuyện với đạo sĩ, nó sẽ viết lên trên giấy, nhờ người gửi cho đạo sĩ, vậy chắc chắn bức thư đó vô cùng quý giá, chắc chắn không thể làm mất được mới phải.
"Vậy phải làm thế nào đây?"
"Chúng ta đã nhìn thấy chúng, vậy chính là có duyên."
Tống Du nói.
"Nên giúp những người này tìm lại thư."
"Vậy chúng ta phải đi gửi thư à?"
"Quá xa."
"Vậy phải làm thế nào?"
"Không sao cả, triều đình có bưu cục chuyên gửi thư cho quan lại, tướng sĩ và thí sinh, chúng ta có thể đưa những bức thư này cho quân đội gần nhất."
"Liêu Tân Quan!"
"Tam Hoa nương nương thật thông minh."
"Tam Hoa nương nương sẽ đi tìm!"
Mèo Tam Hoa ngoảnh đầu, ngậm một ống trúc lôi rồi nó ra khỏi bùn, đặt sang bên cạnh.
Đạo sĩ bật cười cũng bắt đầu tìm kiếm.
Mặc dù những ống thư ở trong quân đội như vậy có tạo hình đơn giản, nhưng chức năng của nó không tồi, ống trúc ngoài có nắp và dây gai để đảm bảo bí mật ra, còn có chức năng chống nước ở mức độ nhất định. Tuy nhiên, bên trong ống trúc vốn trống rỗng, chúng lại nằm rải rác trên mặt đất, bị mưa lớn xối vào nên đã tán loạn khắp nơi, huống chi còn có một vài ống trúc có màu sắc tương tự với cỏ dại, nên rất khó tìm.
May mà đạo sĩ và con mèo không thiếu thời gian.
Thế là cả hai lấy bao giấy dầu làm trung tâm, đi tìm một vòng, bức thư ở xa nhất cũng nằm cách đó mười mấy trượng, bọn hắn tìm được tổng cộng hơn 100 ống trúc hoàn chỉnh, tất cả đều được mang về đặt cạnh con ngựa.
Toàn bộ quá trình, Tam Hoa nương nương đều vô cùng tích cực.
Cũng không phải bởi vì nó có đạo đức cao thượng gì, cũng không phải đạo lí to lớn nào đó, chỉ là bởi vì khi nghe lời đạo sĩ nói ban này, nó liền cảm thấy thứ này rất không tệ. Thậm chỉ Tam Hoa nương nương còn dặn đạo sĩ không được để sót hay lọt mấy bức thư nào.
Những thứ này chắc chắn không thể để sót được.
Mãi cho tới đi tìm rất lâu cũng không tìm thấy ống trúc nào nữa, đạo sĩ cũng nói với nó không cần tìm nữa, nó mới rất không tình nguyện quay trở về bên cạnh đạo sĩ và những ống trúc.
Đạo sĩ suy nghĩ, sau đó nhìn sơ một lượt.
Lần này, hắn đã lựa hết những bức thư gửi cho Trường Thương Môn ra, dù sao hắn cũng sẽ đi tới đó, nên hắn sẽ tự mình đi đưa, đi nhanh hơn cũng sẽ bảo đảm hơn, những bức thư còn lại hắn dùng mọi cách mới nhét được vào trong túi ống, sau đó mới tiếp tục lên đường.
Hiện tại, hắn cách Liêu Tân Quan chỉ chừng 20,30 dặm, đi với tốc độ bình thường cũng mất hơn một canh giờ, nhưng hắn đã tốn cả nửa ngày để tìm ống trúc, lúc tới Liêu Tân Quan đã là hoàng hôn.
Hiện tại, Liêu Tân Quan chỉ có mấy ngàn binh lính canh giữ, bây giờ, phần lớn quân đội Đại Yến đều đang trấn giữ ở biên giới phía Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận