Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 938: Tích Lũy Cả Đời

"Ai nói không thể chứ! Người tốt không được đền đáp! Bao nhiêu năm qua, Trần Đại phu đã hành thiện cứu giúp không biết bao nhiêu bách tính? Nghe nói lúc Tế Thế Đường bốc cháy, bách tính khắp nơi đều tới cứu, quân dập lửa cũng có đến, đến cả quan phủ và nha sai đều nhớ tới phẩm đức của Trần đại phu, chủ động tới dập lửa, mọi người tìm kiếm tiền bạc bên trong đống tro tàn, không ai không tự bỏ tiền túi trong ngực mình ra, nhưng vẫn không kiếm đủ 100 ngân lượng trong đống tro tàn, đó chính là tích lũy cả đời của Trần đại phu..."
Phụ nhân nói.
"Ngươi nói xem, biết tìm đâu ra một người tốt như vậy? Ông trời quả thật đã bị mù!"
"Là như vậy à..."
Sắc mặt Tống Du nặng nề, như có điều suy nghĩ.
"Tiên sinh đang định đi đâu..."
"Đang trên đường về nhà."
"Chúng ta cũng tới đây đi dạo, sắp Tết rồi, đi mua ít vải làm y phục mới cho oa nhi, tiểu tử lớn nhanh thật, y phục rất nhanh đã không mặc vừa nữa."
"Phu nhân làm việc của mình đi."
"Tiên sinh cũng làm việc của mình đi..."
Đạo sĩ nói lời từ biệt, sau đó kéo đồng nhi nhà mình đang định đi tới hỏi tại sao hài tử nhà người ta đi tiểu xong lại không chôn lại, trong lòng như có điều suy nghĩ, tiếp tục đi về nhà.
Con mèo hiểu chuyện, lúc này lại trở nên nghe lời. ...
"Cót két..."
Tống Du đẩy cửa phòng ra, mang theo nữ đồng tay, để cho nàng đi vào trước, sau đó hắn mới bước vào.
Nhưng mà vừa mới vào cửa, Tống Du liền cảm thấy có vài phần không đúng. Tiểu nữ đồng cũng tựa hồ nhận ra cái gì, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng vài phần, ngửa đầu nhìn trái nhìn phải.
Cuối cùng hai người đem ánh mắt tập trung ở trên bàn.
Trên bàn có một con dao găm.
Tay cầm bằng gỗ, ngay ngắn.
"Phù!"
Trong phòng đột nhiên nổi lên khói trắng, như mây mù khói sương, bên trong mơ hồ có lôi đình tàn sát bừa bãi, trong khói mây hiện ra một đạo thân ảnh uy vũ, khắp người tỏa ra thần quang.
"Phân Thủy Đao đã trả lại cho ngươi, lai lịch ta cũng tra xét qua một lần."
Vị thần linh trong mây khói nói, làm như sợ quấy nhiễu dân chúng, lúc này âm lượng lại bình thường, cũng không biết tại sao, vẫn cảm thấy hồi âm nặng nề, giống như âm thanh này không ngừng vang lên bên màng nhĩ.
"Thanh phân thủy đao này đến từ Ẩn Giang Thủy Thần, chế tạo từ ngàn năm trước, ước chừng tám trăm năm trước thất lạc dân gian, sau đó không lâu, Ẩn Giang Thủy Thần cũng bởi vì lễ khí thất lạc cộng thêm không làm tròn trách nhiệm mà bị trừng phạt tước chức, chậm rãi tiêu vong."
"Ẩn Giang..."
Tống Du ký có ghi lại hệ thống sông này.
"Ẩn Giang bắt đầu từ Ngang Châu, Trường Kinh nam hạ không xa chính là mở đầu của nó, nước Ngọc Khúc Hà liền hội nhập vào Ẩn Giang, sau đó một đường chảy qua Phong Châu, Nghiêu Châu, đông lưu vào biển. Ẩn Giang hiện tại cũng là một con sông lớn, bất quá ngàn năm trước so với hiện tại khí thế lớn hơn."
Chu Lôi Công nói đơn giản về Ẩn Giang một lần, lập tức lại nói với hắn:
"Ta chỉ có thể thay ngươi tra được, lễ khí của Ẩn Giang Thủy Thần quả thật từng vô ý chảy vào thế gian, địa phương rải rác là huyện Trịnh Khê bên bờ Ẩn Giang Nghiêu Châu, địa phương cho tới nay vẫn có truyền thuyết."
Chu Lôi Công nói xong dừng một chút:
"Cái này mặc dù thần linh lễ khí, cũng coi như là chuyện của thần linh, bất quá ta nên làm, ngoại trừ điều tra rõ dòng chảy của nó, sau khi chứng thực, nhiều nhất chỉ là đem nó từ nhân gian lấy về, miễn cho nó họa loạn sinh linh. Nếu đã đến trên tay truyền nhân Phục Long quan, liền cũng không tính là nhân gian nữa. Về phần nó là như thế nào từ trên tay phàm nhân chảy tới Tái Bắc, đây chính là chuyện của nhân gian."
"Ta hiểu rồi."
Tống Du chắp tay với hắn:
"Đa tạ Lôi Công."
"Không có chuyện gì nữa thì ta phải đi rồi!"
Chu Lôi Công ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn chằm chằm:
"Trước sau cũng không có hương khói để hưởng."
"Lôi công, xin chờ một chút."
"Còn có chuyện gì sao?"
"Chẳng hay Lôi Công có biết chuyện Phong Châu Nghiệp Sơn không?"
"Không phải do ta phụ trách, ta không biết!"
"Vậy Lôi công có nghe nói qua Thái thần y chưa?"
"Người đó có liên quan gì đến Lôi bộ ta?"
"Nói đến trùng hợp..."
Tống Du dứt khoát rút băng ghế từ bên cạnh bàn tới, ngồi xuống bên cạnh bàn, mặt hướng Chu Lôi Công, tiện tay cầm lấy dao găm trên bàn, đưa cho đồng nhi nhà mình, sau đó nói chuyện phiếm cùng hắn giảng giải.
Nói đến đạo lý bản chất của y thuật mà Thái thần y học cả đời viết "Thái Y Kinh", nguyện giúp thế nhân biết được bản chất của bệnh tật và liệu pháp, gặp phải bệnh tật không hề khủng hoảng, không hề mù quáng suy nghĩ lung tung, cũng không mù quáng thông qua cầu thần thỉnh Phật cùng phương thức kỳ quái khác đi trị liệu, nhưng mà một đường gập ghềnh, chuột gặm sâu mọt, thật vất vả viết thành, lại trải qua vài lần tai họa, mưa to tầm tã đất đá nhấn chìm, đạo tặc trộm cắp.
Cuối cùng là Trần đại phu...
Chu Lôi Công nghe được liên tục nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận