Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 989: Địa Phủ Âm Gian

Thời gian bảy ngày trôi qua rất nhanh.
Tống Du vẫn không có bất cứ thu hoạch nào.
Tam Hoa nương nương vẫn chưa tìm thấy nơi bắt nguồn của mùi giống như mùi chuột thối mà nó quan tâm, chỉ biết mùi này tràn ngập trong không khí, hay nơi nào nhạt nơi nào nồng nặc.
Xem ra, sự ngưng tụ của địa phủ âm gian đang tăng tốc rất nhanh, có lẽ khoảng 10 năm sau sẽ hình thành bước đầu, như vậy, có thể âm mưu của quốc sư không phải là vào bây giờ, mà là vào 10 năm sau à?
Tính khả năng của điều này dường như không cao.
Tuy nhiên, quỷ thành vốn là tiền thân của địa phủ âm gian, quỷ thành đang được đẩy nhanh tốc độ hoàn thiện, nếu như nó hoàn thiện triệt để, trước đó, khi quỷ hồn vẫn chưa nhiều, nơi này sẽ không có khác biệt quá lớn với địa phủ âm gian, có lẽ nhiều nhất là 2,3 năm sau, tất cả quan viên của địa phủ âm gian sẽ được xác định ở trong tòa quỷ thành này, có phải là vào thời điểm đó không?
Tống Du nhíu mày, vừa chọc mèo vừa suy nghĩ.
Nghi ngờ của hắn với quốc sư quả thật khó để chứng minh, đa phần đều chỉ là cảm giác, nhưng cảm giác này cũng không phải bỗng dưng mà tới, mà là do mấy ngày nay hắn đã phát hiện ra không ít chi tiết đan xen với nhau, chỉ là những chi tiết này rất rời rạc, rải rác, chỉ có thể dẫn đến cảm giác như vậy, không thể dẫn dắt hắn đi tìm chứng cứ, cũng không thể tạo ra chứng cứ để chứng minh.
"Meo-"
Lúc Tống Du cúi đầu xuống, thì thấy con mèo đang rúc trên chân hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm.
"Sao thế? Tam Hoa nương nương."
"Đạo sĩ thọt chân kia là người xấu à?"
"Tan Hoa nương nương cũng cảm thấy như vậy à?"
"Không phải, Tam Hoa nương nương cảm thấy ông cảm thấy như vậy."
Mèo Tam Hoa ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm, biểu cảm nghiêm túc.
"Tam Hoa nương nương theo ông."
"Ta cũng không biết."
"Ông không thông minh."
"Lúc Tam Hoa nương nương bắt chuột, chuột vẫn mãi không xuất hiện, phải làm thế nào đây?"
"Chuột sẽ xuất hiện."
"Có lý... '
Tống Du bình tĩnh gật đầu, đưa tay ra gãi cằm Tam Hoa nương nương, trong lòng hắn bộn bề nhiều suy nghĩ, trên tay không có tình cảm nào.
Mèo nhà vốn là để người vuốt, Tam Hoa nương nương không chút để ý, chỉ tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn đạo sĩ, một lúc sau nó mới nói.
"Nhưng có đôi khi chuột không đi ra là bởi vì chuột nhìn thấy mèo, chuột nhìn thấy mèo sẽ trốn đi, xem mèo khi nào sẽ rời đi."
"Vậy thì phải làm sao?"
"Tam Hoa nương nương đã từng dạy ông rồi!"
"Có lý..."
Tam Hoa nương nương quả thực đã từng dạy cho Tống Du.
Ban đầu, lúc ở Trường Kinh, sau khi bái phỏng hồ yêu trở về, một con mèo say rượu đã bắt chuột cho đạo sĩ để đạo sĩ chơi, nó còn dạy cho hắn, nếu chuột không chạy, phải quay đầu đi, giả vờ như không nhìn nó.
Đây là một cách rất đơn giản.
Nhưng cũng phù hợp với suy nghĩ của Tống Du.
Hắn đã chờ ở đây mấy ngày, nếu không tìm được thứ mình muốn tìm, cho dù có chờ thêm mấy tháng nữa cũng không tìm được. Huống chi trời đất rộng lớn, có vô số phong cảnh, Tống Du còn phải đi du lịch thiên hạ, quả thực không thể ở lại đây lâu.
Cho dù thế nào, hắn cũng nên rời đi.
Tống Du đưa mắt nhìn xuống...
Thực ra hành lý đã được sắp xếp xong xuôi.
"Cốc cốc..."
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền tới.
"Tam Hoa nương nương..."
Tống Du còn chưa kịp nói, con mèo đã lăn trên đùi hắn, lăn nửa vòng trên mặt đất rồi đáp đất, từ đang nằm ngửa trở thành bốn chân vững vàng dẫm trên đất, quá trình vô cùng trôi chảy.
Sau đó, nó chạy như bay ra ngoài mở cửa.
Người đứng ngoài cửa chính là quốc sư.
"Đa tạ Tam Hoa nương nương."
Trước tiên, quốc sư thọt chân cười thi lễ, nói cảm tạ với con mèo, sau đó hắn mới đi vào trong, nhìn về phía Tống Du, hành lễ hỏi.
"Tối qua đạo hữu ngủ có ngon không?"
"Rất ngon."
"Đạo hữu... hả?"
Lúc này, quốc sư mới phát hiện ra con ngựa đứng ở bên cạnh và chiếc túi ống trên người con ngựa, hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Đạo hữu đây là..."
'Đang định nói lời cáo từ với quốc sư."
"Đạo hữu muốn rời đi à?"
"Lần này tại hạ tới đây bái phỏng là để xem quỷ thành do quốc sư xây dựng, xem trộm một chút dáng vẻ của âm gian địa phủ sau này, bây giờ xem cũng đã xem rồi, cũng đã được mở mang kiến thức. Kiến thức tại hạ nông cạn, có thể đóng góp ý kiến cho quốc sư cũng đã đóng góp hết, cũng không thể giúp gì được."
Tống Du nói.
"Đương nhiên nên rời đi, tiếp tục du lịch ở những nơi khác."
"Tại sao không ở lại thêm mấy ngày nữa?"
"Không ở lại nữa, đa tạ quốc sư chiêu đãi."
Tống Du nói với hắn.
"Bên ngoài còn có bạn cũ đang đợi chúng ta."
'Bạn cũ?"
"Bạn cũ."
Tống Du bình tĩnh gật đầu, sau đó khom người xuống, đặt túi ống lên lưng con ngựa.
"Vốn định đi tìm quốc sư để nói lời từ biệt với quốc sư, lần này quốc sư tới đây quả là đúng dịp, còn về âm khí và quỷ khí ở đây, sau khi tại hạ ra khỏi Nghiệp Sơn sẽ thi pháp ở bên ngoài, phong ấn nó lại."
"Thay mặt bách tính đa tạ đạo hữu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận