Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 237: Rảnh Rỗi Tìm Chốn Yên Tĩnh

Thôi Nam Khê không tránh khỏi cảm thấy những theo đuổi và tham vọng của mình ở thế giới này có vẻ nực cười, đồng thời hắn cũng có cảm giác muốn bỏ lại tất cả để tìm kiếm tự do, hắn chỉ đành thở dài rồi định thần lại, thứ đập vào mắt ngoài trừ đất trời cuồn cuộn, còn có trần gian bao la.
Nếu không phải tiên, khó tránh bị tục sự vướng bận.
"Ai da..."
Trong lòng Thôi Nam Khê cảm thấy bùi ngùi, hắn lại hâm mộ sự tự do tự tại của đạo sĩ, lúc này, đạo sĩ bên cạnh hắn đã cầm từ trong người ra một bình ngọc nhỏ, lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ uống.
Đạo nhân khoanh chân ngồi xuống, mặt hướng ra biển mây.
Một vị quan nhân cách đó không xa dường như có điều xúc động, một mình ngồi xuống, hắn ngồi một mình lẩm bẩm trước trời đất bao la, giọng nói rất nhỏ nhưng cũng lọt vào tai hắn:
"Thế sự là vô biên, thời gian có hạn, tính ra sao phải vội vã? Cuộc sống tầm thường, tranh cái ngắn, bàn cái dài, nhưng thăng trầm thì nhiều vô kể, được mất khó mà đo được..."
Thật có chút nhàn nhã.
Tống Du quay đầu muốn nói cho hắn biết mình muốn ngồi thiền, thấy tâm tình sâu nặng của hắn, không nỡ quấy rầy hắn, nên Tống Du nhắm mắt lại.
"Rảnh dỗi tìm chốn yên tĩnh, say sưa uống rượu làm thơ, hát một câu trở về cũng không muộn, bài hát hòa vào biển hồ bao la..."
Âm thanh tự nói kia vẫn tiếp tục vang lên.
Hồn Tống Du đã đi ra khỏi cơ thể, lợi dụng sự lơ là của Thôi Nam Khê, biến thành một con én bay lên trời.
Sau khi bay, bầu trời trở nên xa hơn, biển mây rộng hơn, thế giới trở nên rộng lớn hơn, mà nghe danh Đại Yến nổi tiếng, thu hút vô số người đến núi Vân Đỉnh, cũng chỉ là một hòn đảo nhỏ giữa biển.
Chỉ cần bay đến bầu trời vô tận, cảm nhận áp lực của bầu trời và vũ trụ, quay lại khi mệt mỏi và nhàm chán, lại cảm nhận cảm giác không trọng lượng, lắng nghe tiếng gió gầm rú. Lập tức lao vào biển mây vô tận, đi xuyên qua thế giới sương mù, thỉnh thoảng thực hiện vài cú ngoặt gấp.
Núi lớn rậm rạp, cảnh sắc bốn mùa đều thu vào trong mắt.
Thấy trăm hoa nở trên sườn núi, bướm bay vùn vụt, lữ khách không biết từ đâu đến cúi xuống hái một bông, cúi đầu ngửi ngửi, khiến người lữ khách bớt mệt nhọc khi leo núi.
Thấy những hàng cây xanh dưới chân núi, mặt hồ bao la, khói trên sông mịt mờ, phong cảnh đẹp tuyệt trần, có một người ngư dân đứng trên thuyền, đội chiếc mũ rơm để che nắng, người đó giăng lưới đánh cá trên tay thành hình tròn, rồi thả phịch xuống nước.
Thấy gió thổi những chiếc lá đỏ từ trên núi xuống trải thành thảm, đầu cánh chim én cọ vào lá, như thể chúng cũng đánh rơi một mảnh.
Thấy một con nai cúi đầu gặm cỏ trên núi, một con chim én nhẹ nhàng bay qua đầu nó, gần như không gây ra tiếng động nào nhưng vẫn khiến nó ngẩng đầu lên và cảnh giác nhìn trái nhìn phải.
Thấy phía sau núi Vân Đỉnh có một cái hồ mà người bình thường khó có thể thấy, cát trắng ở phần nông giống như sữa, phần sâu có màu xanh nhạt như ngọc băng, nhìn từ xa trông trong hơn cả những viên đá quý nguyên chất, nhìn gần lại chúng ta có thể thấy từng lớp sóng bị gió đẩy đi gột rửa những tảng đá trắng, đó thực sự là một vẻ đẹp hiếm có trên thế giới.
Lại thấy gió núi lại thổi qua, hàng ngàn cây cúi đầu tạo thành sóng.
Những con chim sẻ vô danh đang mổ trên mặt đất, những con báo đang ẩn nấp trong rừng rậm, những con côn trùng đang nổi lên từ mặt đất phủ đầy lá mục, lại có nhiều người tìm tiên nhân đang đi dọc theo con đường để lên núi.
Quay đầu hướng lên, theo biển mây vọt lên, trước mặt chỉ có khoảng không, thế mà lại tự do tự tại biết bao.
Bay vòng quanh núi Vân Đỉnh, những hình khắc đá trên tường đá kia hiện rõ trong tầm mắt, mỗi gợn sóng ngang là dấu vết do gió và thời gian để lại, có thể mơ hồ phân biệt được hình dáng lúc đó, nhưng hầu hết các chi tiết đều đã tồn tại từ lâu. Bị nhấn chìm trong dòng thời gian dài, trên đời này ai có thể tồn tại mãi mãi?
Thôi Nam Khê nhìn con chim én, nó rụt cổ lại trước cơn gió lạnh trên đỉnh núi, trên mặt vừa hiện sự cố ý cũng có vui mừng, nhưng chim én không quan tâm, nó chỉ vỗ cánh và bay về phía xa.
Nhìn lên là sự bao la của vũ trụ, nhìn xuống là sự phong phú của muôn loại.
Như con phù du trong thế giới rộng lớn, như một giọt nước trong đại dương.
Không biết qua bao lâu, con én mới bay lên sát vách núi, ở một góc độ mà Thôi Nam Khê cùng đám thị vệ không thấy, nó lặng lẽ nhập vào người đạo sĩ.
Tuy nhiên, đạo sĩ không mở mắt ngay mà tiếp tục nhắm mắt lại, dùng khung cảnh thiên địa hùng vĩ vừa thấy trong mắt cùng cảm xúc huyền diệu trong lòng để cẩn thận lĩnh hội linh khí và bí ẩn của đất trời trong giờ phút này.
Núi Vân Đỉnh này vốn là một ngọn núi nổi tiếng, nhưng chỉ nổi tiếng về độ cao và phong cảnh hùng vĩ tráng lệ, tuy nhiên trước đây từng có tu sĩ đến đây tu luyện, không biết chuyện đã cách đây bao nhiêu năm. Tu sĩ đó để lại những bức chạm đá và xích sắt ở đây, nên có tin đồn về núi tiên, có vô số dòng người đến tìm kiếm, ba người trở thành hổ, một vài tin đồn đã thêm một tầng tiên khí vào nơi này, vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại, tạo nên núi tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận