Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 431: Không Hổ Là Cao Nhân Tu Đạo

Năm đó vị Đậu Đại Gia kia chắc chắn cũng như vậy, hắn có năng lực mở ra thế giới trong tranh một cách tự nhiên, cũng có năng lực ra vào một cách tự do, dù người ở trong tranh cũng có thể đi ra.
Cho tới bây giờ, những người khác chỉ có thể mở nó ra bằng bút.
"..."
Tống Du lắc đầu, lòng ngập trong tiếc nuối vì không thể tận mắt chứng kiến phong thái của vị đại sư năm đó. Thậm chí chỉ nghĩ đến việc mình không thể vào bức tranh nhìn ngắm một chút là trái tim hắn lại thấy ngứa ngáy.
Lúc này nữ hiệp bên cạnh mới lên tiếng nói:
"Quả thật bức tranh này là vật vô giá."
"Ta e rằng còn hơn thế nữa."
"Ngươi thật sự không có chút ý nghĩ thèm muốn nào à?"
"Không có."
"Quả nhiên không hổ là cao nhân tu Đạo."
"Thế nữ hiệp có sao?"
"Có, còn rất lớn là đằng khác."
"Ồ?"
"Chẳng qua là từ trước cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh giành nó, nhưng bức tranh này đủ cho ta ăn suốt tám đời không hết đấy."
Ngô nữ hiệp lắc đầu và thở dài.
"Nếu không phải có ngươi ở đây, ta đến nơi này một mình tìm Thái Thần Y nhưng không gặp, gặp hắn, dù không giết hắn nhưng cũng sẽ cướp bức tranh đổi lấy tiền."
"Nữ hiệp ngay thẳng."
"Ngươi thật sự định mang bức tranh về, chờ khi rời khỏi Trường Kinh nhân tiên mang hắn ra ngoài, sau đó thả hắn ra và trả lại tranh cho hắn sao?"
"Một khi ta đã đồng ý, làm sao có thể rút lại lời nói của mình được?"
"Cũng đúng nhỉ."
Ngô nữ hiệp mỉm cười, năm đó hai người có thể quen nhau ở Lăng Ba, không phải cũng vì họ đã giữ lời hứa sao?
"Ta thấy hắn gọi ngươi một tiếng thần tiên cũng không sai chút nào."
"Gọi vậy rất không phải phép."
Đương nhiên vị nữ hiệp này không biết một chuyện. Tuy tống du không thèm muốn bức tranh nhưng nếu lấy về treo trong phòng, thường thường thưởng thức nó, lĩnh hội thần vận trong tranh và cảm nhận được huyền diệu trong bức tranh cũng xem như lợi ích khó có được rồi.
"Làm thế nào ngươi mang nó xuống núi được? Ngươi có loại... phép thuật nào có thể giữ đồ vật trong tay áo của ngươi không?"
"Không có."
"Vậy ngươi làm thế nào mang nó xuống được? Chiếc hộp này vừa nhìn một cái đã biết là hộp để đựng tranh vẽ. Huống chi trên núi có rất nhiều người giang hồ. . ."
Ngô nữ hiệp nói.
"Ồ, ta nghe nói khi ngươi ở phủ Thái úy, trong số những người bị ngươi đánh bất tỉnh cũng có nhiều giang hồ môn khách được Thái úy nuôi dưỡng trong phủ. Nhưng ngươi cũng không sợ họ."
"Cũng không khác nhiều lắm."
"Vậy ngươi vẫn muốn đợi thần y ư?"
"Tất nhiên."
"Được rồi!"
Hai người lại ngồi xuống và giấu chiếc hộp thật kỹ.
Sau đó nhóm người mới bắt đầu nhóm lửa, đun nước và nấu bữa sáng như kế hoạch đã lên tối hôm qua, trong lúc đợi Thái thần y quay lại.
Thỉnh thoảng có người giang hồ đến hỏi họ đến đây làm gì, nữ hiệp nói là đến tìm Thái thần y, một người khác lại hỏi họ có thấy một nam tử trung niên gầy gò không, nữ hiệp vội vàng trả lời, nói không thấy, ngay sau đó những người giang hồ này đều nửa tin nửa ngờ rời đi, thế là nàng thành công cứu đạo nhân khỏi phải giằng co giữa việc nói dối và dính líu đến những phiền phức không đáng có.
Nói đến đây hắn phải cảm ơn nàng rất nhiều.
Trời dần dần đã quá trưa.
Bé gái chán cảnh chờ đợi nên biến thành mèo đi bắt thỏ, đào trứng gà rừng, sau đó lại biến trở lại, chỉ bẻ một cành cây nhỏ tập viết chữ trên sàn bùn đất, hoặc quấy rầy đạo nhân dạy nàng những chữ mới.
Ngô nữ hiệp ở bên cạnh chỉ lặng lẽ quan sát.
Mặt trời đã lặn một nửa.
Đạo nhân bóc vỏ trứng gà rừng đã được luộc chín, tự mình ăn lòng trắng và nhét lòng đỏ vào miệng bé gái bên cạnh.
"A..."
Bé gái ngồi ở ngưỡng cửa cũng không thèm nhìn đạo nhân, chỉ mở miệng khi được hắn đút cho, nhai nhai rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào mấy đường nét trên mặt đất, trước khi ăn xong đã mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó:
"Đi được hai ba dặm, ở Yên Thôn có bốn năm ngôi nhà, sáu bảy trạm quán, tám mươi chín mươi sợi tóc..."
"Hoa."
"Hoa -"
Sau khi cô bé sửa lời theo ý đạo nhân. Nó quay đầu nhìn hắn, thái độ nhanh nhạy và ham học hỏi:
"Có ý gì?"
"Không phải Tam Hoa Miêu cũng biết từng chữ một có ý nghĩa gì rồi sao?"
"Ngay cả nối liền cũng không biết."
"Hãy đọc cuốn sách này một trăm lần, ý nghĩa của nó sẽ tự khắc trở nên rõ ràng."
"Phải đọc nó một trăm lần à?"
"Hãy tự nhìn ra ý nghĩa."
"Ồ!"
Sau khi cô bé trả lời, thế mà thực sự bắt đầu đọc thật nhỏ một cách say mê, thậm chí còn cẩn thận đếm số chữ bằng những ngón tay trắng nõn và thon nhỏ.
Đạo nhân cũng không quan tâm, để mặc nó đọc.
Nữ tử bên cạnh vẫn ôm đao ngồi đó, hỏi hắn:
"Ngươi bắt đầu dạy nó đọc chữ từ khi nào vậy?"
"Cách đây không lâu."
"Vậy là bao lâu rồi?"
"Chắc là cuối mùa xuân."
"Hai tháng.
"Gần như vậy."
"Còn biết khá nhiều chữ."
"Tam Hoa Miêu rất thông minh, hơn nữa còn siêng năng và chăm học."
Bạn cần đăng nhập để bình luận