Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 358: Có Gương Rồi

"Búi tóc hai bên có được không."
"Búi tóc-"
"Chúng ta nên mua một chiếc gương soi."
"Gương soi-"
"Có gương rồi, Tam Hoa nương nương sẽ biết được dáng vẻ của mình ra sao, chải kiểu tóc gì."
"Gương soi-"
"Mua về rồi sẽ biết."
Trong nhà quả thực thiếu một chiếc gương.
Mặc dù những năm nay, giá cả một chiếc gương không hề rẻ, nhưng chiếc gương cũng không còn là đồ vật chỉ dành riêng cho quan lại quý tộc, rất nhiều gia đình bách tính bình thường có điều kiện khá cũng sẽ mua một chiếc gương. Điều quan trọng nhất chính là Tam Hoa nương nương vốn là nữ, một gia đình có phụ nữ sao có thể thiếu một chiếc gương soi?
Cô bé nhấp nháy mắt, cảm thấy rất tò mò về chiếc gương kia, nhưng trên mặt nó vẫn không có bao nhiêu cảm xúc, sau đó Tống Du dắt nó đi về phía cửa sổ.
Tiếp theo, nó ngồi quỳ trên chiếc ghế dài, thẳng người lên, chống tay lên bệ cửa sổ, tò mò ngắm cảnh buổi sáng ở bên ngoài.
Tống Du đứng ở sau lưng chải tóc cho nó.
Nói ra thì việc chải tóc không hề dễ dàng gì với một con mèo, khi đạo sĩ bắt đầu chải tóc cho nó, vẻ mặt của cô bé rất kinh hãi, mặc dù kinh hãi nhưng nó vẫn không chống đối. Sau đó, nó từ từ yên lặng, mãi đến sau này, nó lại cảm thấy việc này cũng rất thoải mái, rất thú vị. Đạo sĩ hay thắt cho nó một kiểu tóc gọi là bím tóc, khi nó chạy nhảy, bím tóc cũng sẽ đung đưa theo, trông giống chiếc đuôi, chơi rất vui.
Chỉ là nó không thể tự làm bím tóc đung đưa, phải nhảy lên nó mới đung đưa được.
Chẳng qua, chiếc đuôi của nó cũng giống như bím tóc, ra lệnh nó vẫy nó cũng không nghe.
"Tam Hoa nương nương nhìn thấy con hổ ở trên đường."
"Hổ gì?"
"Con hổ..."
Cô bé suy nghĩ một hồi rồi giải thích.
"Đó là một con vật rất lớn, trên người có vằn, lúc trước chúng ta nhìn thấy nó ở trên đường..."
"Ta biết con hổ có hình dáng như thế nào."
"Ông không biết, nếu biết ông sẽ không hỏi."
"Tam Hoa nương nương thật thông minh."
"Ông không thông minh."
"Tam Hoa nương nương nhìn thấy con hổ khi nào?"
"Hôm qua, hôm qua, hôm qua."
"Nhìn thấy ở đâu?"
"Ở chỗ bắt chuột."
"Kể lại rõ ràng xem."
"Lúc Tam Hoa nương nương bắt chuột thì nghe thấy tiếng kêu của hổ ở bên ngoài, nên lén ra xem một lát. Ta thấy ở ngoài đường có hai con hổ đang đuổi theo con người."
Cô bé nằm sấp xuống không động đậy, vừa nói chuyện vừa nhìn xuống dòng người đang tụ tập ở bên dưới, mèo thích nhất là náo nhiệt, nó không khỏi vươn ra bên ngoài xa hơn một chút, không chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh bên ngoài, đồng thời nói chuyện.
"Hai con hổ rất lớn, lớn hơn trước kia lúc ta nhìn thấy rất nhiều."
"Là như vậy à..."
Thành Trường Kinh lẽ ra không có hổ mới phải.
Tuy nhiên cách quá xa, cũng không có manh mối gì, đạo sĩ chỉ coi như mình chưa nghe thấy gì cả, hắn cầm một sợi dây màu đỏ lên, chăm chú búi tóc cho cô bé.
Búi tóc bên trái đã được búi xong.
Hắn cũng không quên dành chút thời gian nhìn xuống con đường bên dưới.
Con đường lát đá xanh, đương nhiên cũng có vô số cỏ xanh.
Trước kia con đường không được trơn tru bằng phẳng như vậy.
Vì có nhiều người đi lại, chủ của các cửa hàng trên đường cũng sẽ dọn dẹp, nhưng sinh mệnh của đám cỏ kia rất kiên cường, lúc nào cũng có cỏ xanh và hạt ngũ cốc nhú lên từ giữa khe hở các viên đá. Trên bức tường ở góc đường, đủ kiểu đủ loại cỏ xanh tô điểm thêm cho toàn bộ con đường. Ở những nơi ẩm ướt sẽ có một lớp rêu bao phủ những viên gạch xanh và đá xanh, càng huống chi đây là lá liễu, cách đó không xa có một cây liễu.
Sau một đêm Cốc Vũ, lúc này, ở giữa các khe hở của những viên đá, hễ là cây cỏ đều sẽ mọc lên khỏi mặt đất, trước đêm hôm qua, chúng vốn đã nảy mầm, giờ đây chúng thậm chí còn vươn cao ra khỏi khe gạch, nhanh chóng phát triển trở nên cao bằng chiếc đũa.
Trước đây, những ngọn cỏ vốn đã không dễ nhổ đi ở dưới chân tường lúc này cũng đã sinh sôi nảy nở, trở thành một mảnh xanh um tươi tốt.
Cây liễu đã đâm chồi từ lâu, nhưng cành lá của nó mong manh như sợi tơ, cây liễu vốn trông có vẻ trơ trụi, sáng nay, vừa mới nhìn ra đã thấy nó rõ ràng đã xanh hơn rất nhiều.
Toàn bộ Trường Kinh giống như nhớ có cơn mưa này mà tăng thêm vài phần sinh khí.
Một đám người tụ tập lại ở con đường bên dưới, bọn họ ngạc nhiên vì cây trúc tương phi ở bên cạnh tửu lâu tháng trước đã bị chặt hết, chỉ sau một đêm hôm qua chúng đều mọc hết lên lại.
Tiếng bàn tán của bọn họ bay đến bên trong căn phòng ở trên lầu.
Có người lo lắng trúc yêu đã sống lại, nên mới xảy ra hiện tượng kỳ lạ đó, bọn họ nói phải đi báo nha môn huyện. Có người nói những cây trúc tương phi ở những nơi khác bị chặt nay cũng mọc lên lại, cây trúc bình thường cũng phát triển tươi tốt hơn, nói không cần gấp gáp, muộn nhất là ngày mai hoặc ngày mốt, quan phủ ắt hẳn cũng sẽ cử người xuống giải thích. Có người nói cây cỏ ở toàn bộ thành Trường Kinh cũng như những khu vực lân cận đều phát triển nhanh chóng, lá mạ được gieo xuống đất ở trong ruộng cũng mọc nhanh đến kỳ lạ, nếu không tin cứ nhìn vào một bên của con đường, người ta đoán rằng nguyên nhân của hiện tượng này là do ông trời thương cảm thu hoạch của Trường Kinh năm ngoái không đủ đề nuôi dưỡng bách tính khắp nơi, lo lắng thu hoạch năm nay cũng không tốt, đây là điềm lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận