Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 488: Hôm Nay Là Lập Thu

Buổi sáng, đường phố tấp nập, đầu người đông đúc, bóng người nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi. Đạo nhân và mèo Tam Hoa nhìn nhau rồi quay trở vào nhà.
Mặt trời càng lên cao, căn phòng càng ngày càng nóng. Đến xế chiều, đạo nhân đã buồn ngủ lắm rồi, khó khăn lắm mới nhịn được đến hoàng hôn rồi mới leo lên giường đi ngủ.
Xem ra thế giới trong tranh cũng không tốt đẹp hoàn toàn, ngoại trừ nguồn linh vận dồi dào sẵn có và không bị hao mòn theo thời gian, mãi mãi không thể quay lại, không có ngày đêm bốn mùa, làm việc và nghỉ ngơi cũng là một vấn đề lớn.
Khi hắn thức dậy vào ngày hôm sau thì đã sang đầu thu. Chẳng qua mãi đến nửa đêm hắn mới tỉnh dậy. Đạo nhân không muốn mở mắt, nheo mắt ngồi trên giường để điều chỉnh tinh thần sau khi giấc ngủ, dài nhưng Miêu Nhi đã thức dậy từ sớm. Nó không những dậy sớm mà còn đợi rất lâu mới nhận ra hắn cũng đã tỉnh nên rón rén bò lên giường, lại gần hắn sau đó nhìn trái nhìn phải, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Cuối cùng, nó không nhịn được duỗi móng vuốt ra, cẩn thận chạm miếng đệm thịt vào mặt và mũi của đạo nhân, cẩn thận kiểm tra mà không phát ra bất cứ âm thanh nào.
"..."
Cuối cùng đạo nhân cũng phải lên tiếng:
"Tam Hoa Miêu đừng đặt móng vuốt lên mặt ta như thế."
"Ngươi tỉnh rồi!"
"Ừ..."
"Hôm nay là lập thu!"
"Ừ..."
Đạo nhân nhỏ giọng nói thêm một câu:
"Chúc Tam Hoa Miêu sinh nhật vui vẻ, lại lớn thêm một tuổi."
"Chúc mừng!"
"Ừ..."
"Lại lớn thêm một tuổi nữa!"
"Ừ..."
"Vậy Tam Hoa Miêu bao nhiêu tuổi?"
"Tam Hoa Miêu cũng không biết, làm sao ta biết được?"
"Đúng là vậy nhỉ..."
"Tam Hoa Miêu đã hóa hình, lại có năng khiếu tự nhiên, tu tập âm dương pháp, không chỉ mấy ngàn năm, nhưng tương lai sống đến mấy trăm năm tuổi cũng không thành vấn đề, thật sự không cần quan tâm quá nhiều đến tuổi tác -"
"Không cần quan tâm quá nhiều đến tuổi tác -"
"Nhưng đôi khi người phàm cũng như thế này."
Đạo nhân vẫn đang nằm, như vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.
"Tam Hoa Miêu chỉ cần nhớ lại mình đã đi qua những đâu, một năm nay đã làm những chuyện gì, đã học được những gì và đã thu hoạch được những gì là được rồi, nếu không làm gì trong một năm, hãy coi như chưa từng có một năm này là được rồi."
"Ta nhớ rồi!"
"Đa tạ Tam Hoa Miêu..."
"Cảm ơn vì cái gì?"
"Đa tạ Tam Hoa Miêu đã nhớ ra."
"Không cần khách sáo."
"Tại hạ ngủ lại một giấc nữa được không?"
"Ngươi cũng tỉnh ngủ rồi."
"Được rồi..."
Đạo nhân thở dài, tiếp tục nằm ở trên giường, nhỏ giọng nói chuyện cùng Miêu nhi, cùng nhau chờ đợi trời sáng trong đau khổ.
Tống Du dậy từ rạng sáng, hắn ra ngoài mua cá, tôm, chim bồ câu, còn mua trứng ở cửa cho mấy ngày sau đó, không quên mua thêm một con gà, và ít nấm về hầm, coi như là tự nấu cho mình một món ăn.
Mãi đến sáng mọi việc mới được chuẩn bị xong xuôi. Cách nửa con phố cũng ngửi thấy mùi vị của món gà hầm nấm hương lay động theo chiều gió, nhiều gánh hàng rong đã dậy từ trước khi trời sáng và vào thành, các cửa hàng hàng xóm cũng mở cửa từ trước bình minh. Sau một buổi sáng bận rộn, đó cũng là lúc đói bụng nhất. Lúc này mùi vị của nồi gà hầm đạo nhân nấu có thể gây ra tội lỗi không nhỏ.
Sau đó, một người và một con mèo đóng cửa lại cho đến khi chỉ còn lại một khe hở rồi ngồi đối diện nhau trong phòng. Trên nửa chiếc bàn đã đầy các món ăn khác nhau. Cá và tôm được chế biến thành nửa chín và nửa sống, mỗi món được bày ra đĩa để Tam Hoa Miêu dễ dàng lựa chọn. Một nửa số chim bồ câu được nấu thành chén súp, nửa còn lại còn sống và cũng được bày biện trong một chiếc bát nhỏ. Chiếc bát nhỏ gần nhất với Tam Hoa Miêu chứa lòng đỏ của một quả trứng luộc chín. Bên cạnh Tống Du có một cái nồi lớn, trong đó có món gà hầm nấm hương và một số món ăn kèm, Tống Du không nấu cơm nên lấy làm nó làm thức ăn chính.
"Chúc mừng Tam Hoa Miêu."
Đạo nhân lại chúc mừng lần nữa, lần này càng trịnh trọng hơn đêm qua trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, sau đó hắn cười nói:
"Ta sẽ bóc tôm cho Tam Hoa Miêu, Tam Hoa Miêu cứ việc hưởng thụ là được."
"Chúc mừng Tam Hoa Miêu - "
Tống Du nhặt con tôm sông bên cạnh, chậm rãi bóc vỏ. Mọi thứ sống và nấu chín đều cần được bóc vỏ. Tống Du ở chung với Tam Hoa Miêu thời gian dài, hắn đã quen với mâm thịt sống bày trên bàn, chỉ cần nó không mang chuột lên bàn, hắn có thể đối xử với nó như bình thường, chỉ xem như mình không nhìn thấy.
Bé gái ở bên cạnh hắn đang tận hưởng bữa ăn một cách chăm chú. Đánh giá từ biểu hiện của nó, nó có vẻ hạnh phúc hơn bình thường dẫu cho vẫn ăn cùng một món như thường ngày. Khi họ đang chăm chú ăn, ánh sáng ở cửa đột nhiên tối sầm lại, bé gái ngừng cử động miệng và ngẩng đầu nhìn lên cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận